hạ diệp chi mạc đình kiên

Lâm An (171, 188). Tương Dương (189, 200). Dương Châu (212, 185). Biện Kinh (205, 190). Đại Lý (196, 201). - Trò chuyện và tiếp nhận nhiệm vụ tương ứng với cấp độ nhân vật. Mỗi cấp nhiệm vụ có đến 20 boss phân bố tại nhiều vị trí tọa độ khác nhau để bạn chọn lựa. Sửa đổi, bổ sung thuốc "Diệp hạ châu, Xuyên tâm liên, Bồ công anh, Cỏ mực" số thứ tự 28 cột số 1 thành "Diệp hạ châu/Diệp hạ châu đắng, Xuyên tâm liên, Bồ công anh, cỏ mực". bồi dưỡng kiến thức về vật lý trị liệu, phục hồi chức năng ít nhất 3 Nữ người mẫu Diệp Dật bị chỉ trích trên mạng xã hội Trung Quốc vì mặc trang phục được cho là "quá hở hang". Ngày 16/8, 163 đưa tin người mẫu Diệp Dật vướng tranh cãi khi chia sẻ ảnh du lịch. Nguồn cơn đến từ chiếc áo cut-out hở đến 90% nửa thân trên, được liên Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd Hỗ Trợ Nợ Xấu. CHƯƠNG 683 BẤT THƯỜNG, THẬT SỰ LÀ QUÁ BẤT THƯỜNG Tần Thuỷ San đưa tay vuốt tóc rồi buông xuống nói “Diệp Chi, cậu có cần phải đề phòng tôi đến như thế không? Trong mắt cậu tôi là loại người như thế sao?” Hạ Diệp Chi nhẹ nhàng đáp lại “Phải.” “Đậu!” Tần Thuỷ San không nhịn được chửi thề. Hạ Diệp Chi nhìn cô mà như không “Năm đó cậu còn muốn tranh Mạc Đình Kiên với tôi nữa đó.” “Lúc đó người không biết không có tội ok?” Tần Thuỷ San mất kiên nhẫn nói. Hạ Diệp Chi lắc đầu, thản nhiên nói “Rõ ràng là Mạc Ân Nhã giành Hứa Mộ Hàn, cậu không cam tâm nên muốn làm chị dâu nó.” Tần Thuỷ San trở nên bối rối. Năm đó cô vào biệt thự của Mạc Đình Kiên, nguyên nhân thật sự phía sau đúng là giống như lời Hạ Diệp Chi nói. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy lúc đó mình thật ngu ngốc, chỉ là cô không muốn thừa nhận thôi. Thời gian trôi qua đã lâu mà lại bị Hạ Diệp Chi nhắc lại, tuy cô hơi lúng túng nhưng phần lớn là chẳng còn vương vấn gì nữa. Tần Thuỷ San uống một ngụm cafe Hạ Diệp Chi pha cho mình, lời lẽ đanh thép nói “Hạ Diệp Chi, xin cậu làm rõ lại, chúng ta là quan hệ hợp tác, cậu không thể mỉa mai đối tác của mình như thế được, cậu nên tôn trọng tôi, đồng thời nên để lại cho tôi chút thể diện.” “Ờ.” Hạ Diệp Chi hờ hững đáp lại. Tần Thuỷ San cảm thấy nếu như không phải mình đại nhân đại lượng thì lúc này đã nổi giận rồi. Uổng cho cô trước đây còn cảm thấy Hạ Diệp Chi này hiền lành dịu dàng. Sau khi tiếp xúc thì mới phát hiện bên ngoài thì có vẻ dịu dàng nhưng bên trong toàn là gai, lúc nào cũng có thể đâm người khác. “Được rồi, đồ tôi đã mang tới đây rồi, chúc cậu năm mới vui vẻ. Mùng bảy tết bắt đầu nhập đoàn mở hội nghị thảo luận, đến lúc đó sẽ thông báo cho cậu sau. Dù sao cậu cũng không chào đón tôi, tôi cũng nên đi về rồi.” Tuy Tần Thuỷ San nói vậy nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích. Hạ Diệp Chi hất cằm về phía cửa nhà “Vậy sao còn chưa đi?” Advertisement “Hay là suy nghĩ kỹ lại đi, mời tôi ở lại ăn cơm được không?” Tần Thuỷ San trợn mắt “Một Giám đốc sản xuất có chút danh tiếng như tôi sao chẳng có chút thể diện gì ở chỗ cậu vậy?” “Không phải cậu rất bận sao? Vẫn còn có thời gian ở lại ăn cơm à?” Không phải Hạ Diệp Chi không muốn giữ Tần Thuỷ San ở lại ăn cơm, mà là thật sự sợ cô bận cho nên mới không nhắc. Quan hệ giữa Hạ Diệp Chi và Tần Thuỷ San đúng là hơi vi diệu. Cũng không phải cực kỳ tốt, nhưng nếu nói là không tốt thì lại có thể tín nhiệm lẫn nhau. Đến lúc thật sự cần phải tin tưởng thì sẽ uy hiếp nhau một chút. “Đương nhiên là có rồi.” Tần Thuỷ San dứt khoát ngồi lì trên sofa, tỏ vẻ không được ăn thì sẽ không đi. Hạ Diệp Chi nhìn thời gian, đúng thật là đã đến giờ làm cơm trưa rồi. “Muốn ăn gì, cậu chọn đồ trong tủ lạnh nhà tôi đi, tôi làm cho cậu vài món.” Hạ Diệp Chi mở cửa tủ lạnh, tỏ ý muốn Tần Thuỷ San qua nhìn. Tần Thuỷ San cực kỳ tích cực, giống như sợ Hạ Diệp Chi nuốt lời nên nhanh chóng đi tới. Nhìn đồ ăn chất đầy trong tủ, cô thì thầm “Tôi muốn ăn hết.” “Vậy cậu về đi.” Hạ Diệp Chi giả vờ muốn đóng cửa tủ lạnh, Tần Thuỷ San vội vàng ngăn lại “Đừng… đừng thế mà…” Tần Thuỷ San nói tên hai món ăn bảo Hạ Diệp Chi làm. Hạ Diệp Chi nấu ăn rất ngon, luộc hấp chiên xào chỉ là chuyện nhỏ. Tần Thuỷ San đứng một bên xem đến mắt chữ a miệng chữ o “Không ngờ tài nấu nướng của cậu lại tuyệt đến thế! Tôi đầu tư cho cậu mở một bếp ăn riêng, ngày ba bữa, cứ việc ra giá, giá cao thì lấy.” Hạ Diệp Chi cười khổ “Cô Tần ạ, tôi nấu cơm chứ không phải là vàng bạc châu báu, cũng không phải là văn vật cổ.” Tần Thuỷ San lắc liên tục lắc đầu “Không không không, hay là cậu thử xem đi, xem có ai đến đấu giá không.” Hạ Diệp Chi thấy Tần Thuỷ San bắt đầu ăn nói lung tung nên không thèm để ý cô ấy nữa. Lúc ăn cơm, trên bàn ăn toàn là giọng nói của Tần Thuỷ San. “Món này thơm quá!” “Ngon quá đi!” “Lần sau tôi lại đến nhà cậu ăn cơm.” Hạ Diệp Chi lặng lẽ đưa thức ăn vào miệng từ từ nhai nuốt. Mùi vị vẫn giống như bình thường mà, đâu đến mức ngon lắm? Phần lớn thức ăn trên bàn đều chui vào bụng Tần Thuỷ San. Tần Thuỷ San ăn uống no say rồi nhưng cũng không quên nhắc chuyện mở bếp riêng. “Diệp Chi, cậu nên nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị ban nãy của tôi đi, tôi nghĩ vị trí của quán ăn nên đặt ở…” Tần Thuỷ San còn chưa nói hết câu thì điện thoại đổ chuông. Cô nhấc máy nghe rồi nói “Có chuyện gì sao? Không sao… không về… không đi ăn tối đâu, tôi có chỗ ăn rồi.” Hạ Diệp Chi vừa nghe thấy dường như Tần Thuỷ San muốn ở lại ăn tối thì trực tiếp đẩy cô ra ngoài cửa. Tần Thuỷ San tắt máy, không muốn đi ra ngoài “Tối nay tôi lại đến ăn.” “Đừng tới nữa.” Hạ Diệp Chi lạnh lùng từ chối. Tần Thuỷ San lại nói “Tôi đến chơi với Hạ Hạ” Mạc Hạ thò đầu ra “Cháu tự chơi một mình.” Dì này ăn hết cánh gà của mình rồi, tối nay đừng nên tới nữa. Khóe miệng của Tần Thuỷ San giật giật, chỉ đành xoay người rời đi. Bình thường Hạ Diệp Chi chỉ thấy Tần Thuỷ San trong dáng vẻ công việc, đây là lần đầu tiên cô thấy được một Tần Thuỷ San mặt dày như thế. Cô và Tần Thuỷ San đã đi ăn ngoài với nhau rất nhiều lần rồi nhưng cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của Tần Thuỷ San. Thấy Tần Thuỷ San đã đi xa, Hạ Diệp Chi mới đóng cửa lại. Chỉ là cô vừa đóng cửa xong thì lại có người gõ cửa. Hạ Diệp Chi còn tưởng là Tần Thuỷ San quay lại, nhưng khi cô mở cửa thì phát hiện đó là Tiêu Thâm. Gần đây cô không ra ngoài nhiều, Tiêu Thâm cũng không tới tìm cô. Có mấy lần cô mời anh ta sang ăn cơm nhưng anh ta đều từ chối. Tiêu Thâm vẫn gọi cô bằng giọng không cảm xúc như trước đây “Cô Hạ” Sau đó đưa đồ trong tay cho Hạ Diệp Chi .eyJpdiI6IkU4XC82VzRIeEZPOWRcL2oxdURYa0pjUT09IiwidmFsdWUiOiIzdFlRSm1PeDBza0s5NkFpamI4azVFNnFrakM2ZXc3elRkbTJIODd5MGFPQTBQbUl6RE5uMmxtRjdIOTIxeERpMUN0YVpBUUpoXC8yK3pLdEtzRHVNRWtqKzNNS2NNRHMyUzF1MHNlb0NaU0dTcHhSVlh2RzNyMlRYYVV0dm9acG8wajVmVkhsN2pKTThIeVE1TUF6eUdLa213Z2JBSWZ0OHJXenhcL0JkNVNTVHh0eFwvK1NGTFZyY3A4MUlXTnBZRTV5Y09IcG5odVhGV2hCUXQ0c0g3U0N2WG1pbld2ZENBRnNYd3lZeHAxd0pscUFyTDZWQkxuYUhySDBMM2FUYUwyIiwibWFjIjoiNGJmZmU1ZGQ3NWY2YjI5ZDY1ZDBiOGRmNjZkMzYxMDA3ZmYxMmE3MzgyOGZiOTQyN2I3YjZiMjNkMzczM2FkZCJ9eyJpdiI6Ik9XcTR5SmZGUXNDSHlDSDZ4ZjR5dHc9PSIsInZhbHVlIjoiUWtzOEZhWldyamZKSlhTVFdsUCtaZjdiaTZlR2dLUm5QZitVV3VOSUFJK3lqK0J4TnVSUDdCRk1xMnFONnJzZWFBZFJ0czFoWkxTbWJlb0ltQ0k0YXZPTm52T1NmVDhyd0dpVTNYT1Q3cFd1NWQxY2pRUElkRDAralowNVpsT2w1YzVQa1M2NGprckUrNE1wZlRDRm9lQUhjeWJ3VDFPS3hWV2trTHZjNW9ZPSIsIm1hYyI6IjZiMjEzZjIwMzRhNjdkYzFhZDIxYTZkZGYxNmM1N2EzMWVhNTM3NjVhMjUzNjA2MjcwNDBhYTZkNzRmYmQ4MGUifQ==eyJpdiI6Ikl4UmtrbVBIbnE0NytwcEZHWElVS0E9PSIsInZhbHVlIjoiY252NTNOWlJqbGJcLzRmYkNUM1lCUHhXeFJpVk1zYkR3bm84RktcLzhYaHhTNGg5Qm1ya2VoUHVyb1BORTBlSmRsXC90azlaYVVZSnBEdWJmdE16V0tDQkhuT0hwS05MM25STVlNVUJ1bXhnQ0U9IiwibWFjIjoiNjc5MGQ5NGMyYWI0MWRjYjAzMjU2M2JmNzU0YWQ3MTViN2Y2MWU5NjA2Zjc1YzVmZjg0YTcyZWM0OTRhMjBhYSJ9eyJpdiI6IkR4RG9zRWRaVTJzU1ZQSTJtK3d4WWc9PSIsInZhbHVlIjoidkllTDB5d2tkRllSdStiOXlWaDVEVUl5N3g3alNjWmVKWUtSWURoTlJnYzByU281cENHOEtqejFIKzVDN1FZVVBrYTlXaklZNGt3dDhlSTdZUllxbFBLeGc4ZktWUnFBRXpxaFZWKzVYNTZOOW5uV0hlQWdvaXFUak5sczAwOEJnQkdFaVc5VitGUTl5ODJHOFFTTmZpTGZZUHorSDRYcjdMVWVJQXJCS2RuU1o1VmV1MEg5cXkyVlpNRDFsVGRmMnB3MVQweXpscGpTK21sVnRzWVV4QT09IiwibWFjIjoiNDFhZjc2N2Q5MDgwMDA3MjE3ZTEyZDFlOWRiYzgxZWNmYmRkZmY0MTRhNDUyZTMwYzhiNTI3MzE0YzI4Y2VmZSJ9eyJpdiI6IjdKa2tQTUNhNGtLVUxTbFhFMFNTT3c9PSIsInZhbHVlIjoiXC8wNityRzR4cWU0RytZYmZweHA2a2l6NUo3Zm01V1pIRGtycjJjY2hFb2hFVmJTalwvVUZqV1dvZlE2ZENoNXdSRzBSVUtEZG9QS3M1cmZZR25mRWc3QlRHczdjZmlZTmNXNVlJMmJFeWhLRytJdDE3UUl5UHZyWkRidG1RUmZVcCIsIm1hYyI6IjM3YmQ1MzliNmE5MjhmMTJjZTkxYzMzNDQyMzA1MWVlNjUxZmM5MDZjNmMyZDdhZTg2ZjM0ZGYzMDNiNzBkZDIifQ==eyJpdiI6ImpCdXc1eUYzMGhnU21NemcyMXpoT2c9PSIsInZhbHVlIjoiOEFVT1oySUJQeENkWW1YSHdlQnJmOHpCTTFYSGgweWUwMFwvbFdsdXVkQTBvcGRTaEdxaXZpWlZhcnNVY2lvbGVIdkRMUG5SRWs1dFltMUpFT2xIUWlRQkJaVGxJY0VGOUlaRkJOZ1p4eldZPSIsIm1hYyI6ImZiOTUwNWJlYjUzNGVmODM3Mjc0YTM5NzBjNDBhYTBmYmUyYzI3MDBlOGExNjk0YWU1ZTdkMDFhZDIzYWJkMzgifQ==eyJpdiI6IlZ5WlE1QytGUlhaSFhUaTlMM1J6aHc9PSIsInZhbHVlIjoiYjlkMVZCajhVNndvUThPaU1MUWI0M3dmSEhmNE9WQ1BYSERYR0NqaXo1RWVZUDMweVQ4UnFyeXVTUlp1VXlPUDh1a1JwakRrZDZKa2hSRHFOU2g4R1JmN2tMUXNYR1lUNXNScm9GSUgxSFJPZnhockxIdVZlUmVod0Z0eTlOVGhNZ3ZaQitSbXA3cnpHaTBad1wvQzlqQT09IiwibWFjIjoiYzcwYzMyZWNiMThkMTdlY2ViOWI2ODQ0MTBjOGFjOTllYmYyMDNmYWMxNWVjNDQ2NzNkYjJjYWQ5YjEwNzJiMCJ9eyJpdiI6IlFQbnRKRXlERVVmcjR4YkNcL1B5YXJ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFFOVhUNE5Xb01QRThzVUNJem95dWxQc3ZTM3NaMmpTaDBEK3RxY0tMM202VXJOMHJhdzhJWDNub2hIQzI0dEd4Z0VvaFpIRHZNSmg5N0RqZ3BuZHdGXC9acTZKWDhZeGRoVzlLQzRmYmY2NTBQRVB4alZVZEdSYWJLazRuckVIbTZRaWo5TWNoTmxNQUlJYUFST2VJRzBHNlNRM2U0TWxBV0RTSjJQV1BjQ1JTVlwvKzRkbkJEXC9vc3hsa05HSmhuRTJ2UWZlMjJqSGt2U1ord0thT0JOaWh0VUxIanFmZ0FhZTNYaG1cL0ZZd21kdXdKSnp1cUpseEtMVUdOR05HMjZINUVkSHQ0ZGVBSG5ndFRXUWFhT3k0WEh4RnRMWlEra205TmdvT2tld0ViZUxlOFV4bEJ1bnBTYzhNK25zZDJlUFg4YlQzZFoxMWxBcmJNeEszblhwdlE9PSIsIm1hYyI6ImEzMzFhZDdhYjgwZWQ0NTllZGM0NDgzZWYwZjE1NjZkYzM0MWFmMDVjMTkwOTY4NGY4OGVmYzNiMDgwZTdhNDAifQ==eyJpdiI6InlYUG9jSFRKOHJ6OTJ5Q1pMWSs1K2c9PSIsInZhbHVlIjoiNSt4STdLcjREQkpaTXJLWTMxWEdDRWlYaTJZaStjVjh0SkhFY0tGaHNyRXRwb203dE8zQTVOeU1ldSt5V01CcTliYWhybDJ0aUJiT1Fid2dONmxQOEYzRHhsckxSOHJUUWx0RGJuUHJcL09wQ3ZkenFkTlc3WlNqMXAySElOdEJVNnl2Ymh6QnZhVmVEWTZRXC9iWFhVTXNjcUk2YldldnNRbkRFM0JORmNXeFwvQWpsUGxZZzJXQWNkS0wxZk9sU2xUdkR5VHk5QktVd1l0VytnSkQrelYwSk1YRnNuSTRQWDh3dkRPMU1naTlsa08zNUZDaEpUa0tQeTdRaHpaMnNZb2E0REY3SXNzTlZ3eVFBeDJtZE1RajFJamJRNzRCYnFJaHhsWTkrNXRURDFweEhEb0p5S21vXC80K255UWMyKzU0TFhWaFhLMlVmZTJQT1ppUzNUbEpJb1Y3bXcxd3VnYkFpc1pyN04xN0JmcFRQT0tTTml3RE5kZmF1K0pNayt5RDJJVCtVR1FlVHlvXC9CdHNBUG5qcmdVTGNtK2UxWG52cjV2d004eDVuTUNvWFRkV0hndXhxZk5zR0J6anRyaFVDcGFLVkpTa1lxY2VjMnpJN3Nha2R0TzYrZTlKUkg0S2JwS09iZllTbE1IMlNEMk1uUTBMNmM1UnpMblBYb0NQY1FYTlFyNUNDNjZLQjRwNlJ5U0ZMZ3FLcFVnRUFIbGZCSEFhcVRKXC8rbGxVPSIsIm1hYyI6IjljNjUxMTM4YTllZGIxMTgzMDY2YzA4YTI1MGU0OTM2Yzc3YThiZjQ4YmJjOGRiZjJmOTJmY2MwZmZkNGE3NjYifQ==eyJpdiI6IklnNTUwbFZCWGFvWFdYT2lnQlNQT0E9PSIsInZhbHVlIjoiYkNZSkQ5VmFGVlpucXIySHpjMzZpa3hXNXJpT21uUDdFbzUrNmZOOUVVQ1luMWZ0Rm44UU9aamdNbWdIZEp1aE1GWU9cL2N2Yjkxb2tzU0NmcFZ0TVlzVDlsY1haaW9xWVJiZG1ic2hRdGJRcUFMaTVoOFFrZWJabkdUZlBtVGVZd29TcUZRNjIwMTkwNXE2WHpQdDh2dE0ydHgwTGlsR0ZSYktkb3dJUGpzbG9IY0xaY0xuUnpJZzE3ZTNcL0g1OHkiLCJtYWMiOiJlOGViZTllNzhkY2NlNzY4YTExYWUwOWY4N2I5NDBlMTU2MDBmMzFlNjc0NzFiOGM5NTNhYmIyYmJmZTc5ZTRiIn0=eyJpdiI6Im0xSGFRdlJwNktld2VtcDc4RFhlSUE9PSIsInZhbHVlIjoib2lwOTFtdFwvRm93NVV4YkhKenhSREJJWmNmSnJ1M3A3Q3hXYnF6WWNNMHpRaXc0MmdiT2U5VmYzVHpuWVBmVm5ZZDFpSUVjMDZxdmtVb1l0MWMwWmRGXC9BeXJua0pDN2xoenl4YzhZSlwvZXpOdnJBV3M0QmFINzE2VElFYkVXNmRyQlUyMTJwTmMzcmx4TE5ubGYxbnZnPT0iLCJtYWMiOiJjN2RmNTdjNWI2ZDE0ODI0NGFmM2YzZDFjNDE3NTJmOGU0OWQxMmQ0ODg5MjJmNTc1ZmU3NzI4YmQyNGI1N2UyIn0=eyJpdiI6ImJWclh5WlwvNW1DTis4SHNqTGJ2cW93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVPWFBCbzhHV1cxVzE4RE5vcGlwU2x0V3NXZk9ha0FRYk96OTNtNUtKalVNVmM1Yk4yVUxuMU4wVVFNeER5d0xXT042ajJSY3hLcXF4VjZQbkFFZXBnaVwvZXVzakdtUko2SDZKM0dNR3dJMGNKTEc0XC9pV0ZsV3FKbUVQenR0TFNwMVpuVUd5Yjh4aVZXZ0M5ZzRPRTlNVTA4SG1NQ0NmYm80ZnNOMWpISGpjPSIsIm1hYyI6ImU0MTgyZjZmYmRiZmY3MzRhN2FmMjEzNzZlYThiODQ3MjFhNDU0YWNkZDFiYTA3YTcxZTRlMDQ4NDY0NDNjNWEifQ==eyJpdiI6IlZMSUhuMHEwYUliUUxmNitnN3pJd3c9PSIsInZhbHVlIjoiUEErd0RlZzUzWEVKSVJFYThaR09rNmZFMDl5WFF4Y3VOUUZnMzBrM1BDVzhOZFpIR0hFVXpHcFFaODBTWG5XRVwvc1VjMzJxZ0lVTVV5ZmRsb0V3RVwvYWZubUxyNjFCRXh6aWtoeDBmdytKWT0iLCJtYWMiOiI5YjU2MmEzYmEwMDQ0N2FhMzYxYWYyNGUyNWMwNDIyZTI2YTg3NTIzYWQ3MGQ5NTZkZWQwY2Y5NGQ5MTE3YWZiIn0=eyJpdiI6InJaODNlNzZhWXNZXC9GNEliVzMxZ2x3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ind2S21DdHFRK3Jtak5CQ25hTGdFdlwvWnprd2ZmaUxhbjQwMGRhSzNQXC9iQzdaXC9JMCtSeXcxTENzYUpmSHRWcFlDR2t4cWE0c3NXTkZvOWlOYWhNakFKZlhLZGVBM3poSndRTHpkOURrcGs0OHA3WnV0cmR5ak1MTUxUeVwvaTd5VENNNW8zNGY4MU54WXkzK3FUMCtsczNrSzVUQzRrTEszQitpNDU0Z2hsRkUwRE92ME9aanFrR3JBRGVUdnFJdzl0RzRoSXZpWWdpTDdjaHoyUFBFNkQ1S3I5aTZLdnliaWZEdzk3Qm5kdGdmSWFKRDJFN0x3Z1h4V2N0Um5OanQrUFQ3QVFiNEdtNTByczJHdkdiRFk0RmlVVW5ZNm9DYm1ReEJkdHdBXC94QUU9IiwibWFjIjoiMjhkOGViNjU5OTNkODU0NTQwMTBhZmMyZTI4MmYyNTg3NjUxNTllNzE2N2JlY2U5MjJkNjFjMDUxZTU1MjdlMSJ9 Hạ Diệp Chi bất lực đáp “Năm nay các cậu hẹn nhau tặng quà cho tớ đấy à?” CHƯƠNG 245 GIỐNG NHƯ ĐANG CĂN DẶN CHUYỆN HẬU SỰ CHƯƠNG 245 GIỐNG NHƯ ĐANG CĂN DẶN CHUYỆN HẬU SỰ Khi Mạc Đình Kiên về phòng, Hạ Diệp Chi còn chưa tỉnh dậy. Anh vừa hút thuốc nên trên ngón tay còn vương mùi thuốc lá. Anh đặt chiếc áo khoác ở bên giường, liếc nhìn Hạ Diệp Chi rồi đi thẳng vào phòng tắm để rửa tay. Lúc đi ra, anh đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi ôm chăn ngồi dựa vào đầu giường, vẻ mặt mơ màng rõ ràng mới tỉnh ngủ, còn đang ngồi cho tỉnh táo lại. "Em dậy rồi." Mạc Đình Kiên đi tới bên giường và ngồi xuống. Hạ Diệp Chi khẽ nhíu mày "Anh hút thuốc à?" Mạc Đình Kiên hơi sửng sốt. Anh không ngờ mũi Hạ Diệp Chi lại thính như vậy, nhưng vẫn gật đầu thừa nhận "Ừ." Sau đó anh lại nói thêm một câu "Ah hút có một điếu, chỉ vài hơi thôi." Mũi Hạ Diệp Chi còn thính hơn trước khi mang thai nhiều. "Trước đây em luôn nghĩ là anh không hút thuốc lá." Trước đây Hạ Diệp Chi gần như chưa từng nhìn thấy Mạc Đình Kiên hút thuốc lá, cho nên cô vẫn cho rằng anh không hút. Mạc Đình Kiên cười khẽ nhưng không nói gì. Anh thật sự không mấy khi hút thuốc, anh không nghiện thuốc lá. Dù sao hút thuốc cũng hại người, anh còn tham sống. Nhưng gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra khiến anh thỉnh thoảng không nhịn được lại muốn hút một điếu. Chỉ có điều phần lớn đều vào lúc Hạ Diệp Chi không ở bên cạnh, anh mới muốn hút thuốc. Mạc Đình Kiên hơi trầm ngâm một lát rồi đột nhiên nói "Về sau em gặp được Trần Tuấn Tú thì cách xa anh ta ra." Cho dù anh không ở bên cạnh, anh cũng sắp xếp rất nhiều vệ sĩ đi theo Hạ Diệp Chi. Nhưng mấy ngày nay ở trong nhà cổ, cô sẽ không thể tránh được việc phải gặp mặt Trần Tuấn Tú. Hạ Diệp Chi thoáng nhìn chiếc áo khoác của Mạc Đình Kiên để ở bên giường. Cô nhớ trước khi mình ngủ, anh để áo khoác ở trên sofa. Xem ra Mạc Đình Kiên đã ra ngoài sau khi cô ngủ. Hạ Diệp Chi suy đoán hỏi "Anh lại gặp mặt anh ta sao? Hai người đã nói chuyện gì vậy?" "Không nói chuyện gì cả." Vẻ mặt Mạc Đình Kiên hơi lạnh đi "Bây giờ, anh và anh ta còn có thể nói gì chứ?" Hạ Diệp Chi cầm tay Mạc Đình Kiên để trấn an, nhưng không nói gì thêm. ... Ở trong nhà cổ không có chuyện gì để làm, Hạ Diệp Chi ngoại trừ đi ăn cơm thì cơ bản đều ở trong phòng. Chỉ là sau khi ăn tối xong, ông cụ Mạc gọi cô vào trong phòng xem ti vi cùng ông cụ. Hạ Diệp Chi còn tưởng ông cụ Mạc có lời gì muốn nói, kết quả lại thật sự chỉ bảo cô cùng xem ti vi với ông cụ mà thôi. Người lớn tuổi thích xem các chương trình tấu hài, nhạc kịch truyền thống nhưng Hạ Diệp Chi cảm thấy hơi buồn chán. Chỉ có điều ông cụ Mạc xem rất vui vẻ, cô cũng chỉ có thể xem cùng. Thật may ông cụ Mạc còn để ý tới cơ thể của Hạ Diệp Chi, chỉ bảo cô xem cùng ông cụ một giờ liền giục cô về phòng nghỉ ngơi. Ông cụ Mạc nheo mắt nhìn Hạ Diệp Chi vài giây "Cháu về nghỉ ngơi trước đi, bảo Đình Kiên qua đây, ông có việc muốn nói với nó." Trước đó ông cụ Mạc bảo Hạ Diệp Chi đi xem ti vi với ông, Mạc Đình Kiên đương nhiên muốn đi cùng. Chỉ có điều Hạ Diệp Chi không cho anh đi. Ông cụ vốn là một người hay chú ý, Mạc Đình Kiên quá tốt với cô trái lại sẽ không tốt. "Vâng." Hạ Diệp Chi đứng lên và muốn đi ra ngoài. "Diệp Chi à." Khi cô sắp đi đến gần cửa lại nghe tiếng ông cụ Mạc gọi cô ở phía sau. Hạ Diệp Chi quay đầu "Sao vậy, ông nội?" Lúc còn trẻ, ông cụ Mạc là một nhân vật phong lưu, nhưng bởi vì đám cưới gia tộc nên mới phải kết hôn rất sớm. Có người nói bà nội của Mạc Đình Kiên còn lớn hơn ông cụ Mạc hai tuổi, sau khi hai người cưới nhau sống rất hòa thuận, nhưng ông không chịu sống yên ổn ở bên vợ. Trong nhà có một người vợ, bên ngoài ông cụ còn nuôi rất nhiều tình nhân nhỏ, cũng có vài đứa con riêng. Chỉ có điều phần lớn những đứa con đó đều không ra hồn, không có một người nào được ông coi trọng đón vào nhà họ Mạc. Hạ Diệp Chi vẫn nghe được chuyện này từ chỗ của Thẩm Lệ. Ông cụ Mạc là một nhân vật lớn, cho dù ông có nuôi rất nhiều phụ nữ và con riêng ở bên ngoài nhưng từ trước đến nay không có người nào đến nhà họ Mạc làm ầm ĩ, cũng giữ đủ thể diện cho vợ mình. Bởi vì kết hôn sớm, cho dù cháu ngoại lớn nhất của ông cụ là Trần Tuấn Tú đã hai mươi tám tuổi, nhưng năm nay ông cụ mới chỉ ngoài bảy mươi. Ở tuổi này, các cụ già về hưu bình thường đều ở nhà tu thân dưỡng tính, nếu như không có ốm đau thì cơ thể vô cùng khỏe mạnh. Điều kiện nhà họ Mạc tốt như vậy, mọi thứ ăn uống chi phí của ông cụ Mạc đều tốt nhất, còn có chuyên gia dinh dưỡng riêng. Chỉ có điều lúc này ông cụ Mạc ngồi cô đơn một mình ở trên sofa, thoạt nhìn có vẻ già nua buồn bã khác thường, trên người cũng bớt đi một phần uy nghiêm của người đứng đầu gia tộc, trái lại thoạt nhìn có phần mệt mỏi già yếu khiến cho người ta thương xót. Vào giờ phút này, Hạ Diệp Chi cảm giác được rất rõ ràng, ông cụ Mạc sống không hề thoải mái. "Chuyện lúc trước là do ông nội già rồi nên hồ đồ, về sau ông sẽ không nhúng tay vào chuyện của cháu và Đình Kiên nữa. Hai cháu phải sống cho tốt đấy." Giọng ông cụ Mạc hơi khàn khàn làm cho người ta có cảm giác như đang căn dặn chuyện hậu sự. Vẻ mặt Hạ Diệp Chi thoáng biến đổi, không khỏi cao giọng hơn "Ông nội!" Cô biết ông cụ Mạc nói về chuyện trước đó đã đưa Tần Thủy San qua. Vì chuyện này mà trong lòng Hạ Diệp Chi quả thật có chút oán trách, có khúc mắc với ông cụ nhưng không quá để ý. Bởi vì Mạc Đình Kiên rất quan tâm cô. Chỉ cần trong lòng Mạc Đình Kiên có cô, người khác nhìn thế nào, làm như thế nào đều không quan trọng với cô nữa. Nhưng giọng điệu của ông cụ Mạc lúc này làm cho trong lòng cô cảm thấy rất bất an. "Đi đi, cháu mau đi đi, đã sắp mười giờ rồi đấy. Cháu mau gọi Đình Kiên qua đây, nếu không đợi lát nữa ông sẽ buồn ngủ mất." Ông cụ Mạc xua tay có vẻ mất kiên nhẫn, không muốn nghe cô nói thêm. Hạ Diệp Chi không yên tâm liếc nhìn ông rồi mới đẩy cửa ra, vội vàng quay về phòng. Mạc Đình Kiên đang mặc áo ngủ ngồi dựa vào đầu giường chơi trò chơi trên điện thoại, vẻ mặt vẫn vô cảm nhưng thoạt nhìn hình như trò chơi cũng không hay lắm. Lúc này, anh thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa chứng tỏ căn bản không có tâm tư nào chơi game. Vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi đẩy cửa bước vào, anh liền ném điện thoại sang một bên, đứng dậy xuống giường và đi về phía cô. "Ông cụ không làm khó dễ gì em chứ?" Mạc Đình Kiên vừa nói chuyện vừa lặng lẽ quan sát cô. Sau khi xác định cô không có vẻ gì không ổn, lúc này anh mới thu lại ánh mắt quan sát của mình. Hạ Diệp Chi lắc đầu, chuyển lời của ông cụ Mạc cho Mạc Đình Kiên "Ông nội bảo anh đi qua đó, bảo là có việc muốn nói với anh. Ông cụ bảo anh qua nhanh lên, tối nay ông buồn ngủ rồi." Mạc Đình Kiên nghe vậy thì suy nghĩ một lát mới hỏi "Còn gì nữa không? Ông cụ có nói gì với em nữa?" "Không nói gì. Em chỉ ngồi xem ti vi với ông thôi." Hạ Diệp Chi khẽ nhíu mày "Nhưng em cảm thấy ông nội có hơi kỳ lạ, giọng điệu cũng khác khác..." Cô thật sự cảm thấy ông cụ Mạc giống như đang căn dặn chuyện hậu sự, nhưng cô không tiện nói thẳng ra trước mặt Mạc Đình Kiên. Dù sao ông cụ Mạc cũng là người thân của Mạc Đình Kiên. Hạ Diệp Chi thở dài "Anh đi thì biết." Cô còn có thể nghe ra được giọng điệu của ông cụ Mạc không thích hợp, Mạc Đình Kiên thông minh như vậy thì chắc chắn cũng có thể nghe ra được, nói không chừng còn có thể phát hiện ra vài chuyện gì đó. Mạc Đình Kiên thấy Hạ Diệp Chi nhíu mày lại thở dài, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng. "Thế anh đi đây, em cứ ngủ trước nhé!" Anh dặn dò Hạ Diệp Chi một tiếng mới rời khỏi đó. Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn! CHƯƠNG 263 BÓP CẰM CHƯƠNG 263 BÓP CẰM Bệnh viện nằm ở vùng ngoại ô, Hạ Diệp Chi lái xe ra khu vực ngoại ô hẻo lánh. Ở đây không có nhiều xe cộ, Mạc Đình Kiên vòng xe ra phía trước, đánh vô lăng điều khiển xe ngang ra giữa đường, chặn xe của Hạ Diệp Chi lại. Hạ Diệp Chi đạp phanh, dừng xe lại. Nhưng cô không xuống xe. Mạc Đình Kiên đi lại gần muốn mở cửa xe, phát hiện cửa xe đã khóa, không thể nào mở được. “Hạ Diệp Chi, xuống xe!” Mạc Đình Kiên đập mạnh lên cửa xe vài cái. Hạ Diệp Chi liếc Mạc Đình Kiên, hạ cửa sổ xe xuống một chút, ngay trước mặt Mạc Đình Kiên bấm gọi 122. “Tôi đang ở đường Lâm Thủy phía Nam thành phố, có một chiếc xe đang chắn giữa đường…” Hạ Diệp Chi còn chưa nói xong, thì Mạc Đình Kiên đã đưa tay ra giật lấy điện thoại. Anh giằng được điện thoại thì lập tức tắt máy, sao đó lạnh lùng nói “Xuống xe.” Hạ Diệp Chi nhếch mày, mở cửa xe đi xuống. Cô vừa xuống xe, Mạc Đình Kiên đã muốn nắm lấy tay cô. Hạ Diệp Chi đã đoán được hành động của Mạc Đình Kiên từ trước, nhẹ nhàng khéo léo lùi một bước, tránh được bàn tay của Mạc Đình Kiên. Sắc mặt Mạc Đình Kiên trong phút chốc liền thay đổi, độ ấm xung quanh đột nhiên giảm hẳn đi. Hạ Diệp Chi không có chút biểu cảm gì, bình tĩnh nói “Chia tay đi.” Cô vốn dĩ tưởng rằng mình đã đăng ký kết hôn với Mạc Đình Kiên, sau này có chuyện xảy ra, cô mới biết tên trong giấy chứng nhận kết hôn là Hạ Hương Thảo và Mạc Đình Kiên. Sau đó, Mạc Đình Kiên và Hạ Hương Thảo ly hôn rồi, anh muốn đăng ký kết hôn với Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi lại không chấp thuận, mà cứ tìm cách trốn tránh. Giác quan thứ 6 của phụ nữ là điều kỳ diệu nhất thế gian. Cô lúc đó cũng không biết vì sao bản thân luôn trốn tránh việc đăng ký kết hôn, nhưng bây giờ thì có lời giải thích hợp lí rồi. Mạc Đình Kiên chớp mắt, sắc mặt trở nên nguy hiểm dị thường “Em nói lại lần nữa.” “Dù sao thì bây giờ anh cũng không tin em, ngày ngày anh nhốt em trong nhà như tội phạm, chỉ có thể bó tay chịu trói, chờ người nhà họ Mạc đến kết tội, em chịu đủ rồi.” Ánh mắt Hạ Diệp Chi trở nên kiên định “Anh không tin em cũng không sao, vậy thì chia tay đi. Em có thể tự đi tìm chứng cứ, chứng minh sự trong sạch của bản thân em.” “Muốn rời xa anh?” Mạc Đình Kiên lạnh lùng “Nằm mơ đi.” Hạ Diệp Chi trong chốc lát hơi thay đổi, trong khoảnh khắc ấy, Mạc Đình Kiên ôm ngang người cô nhấc lên, đẩy cô vào trong xe, anh nhanh chóng lên xe cùng cô, khóa xe lại, khởi động xe đi về phía trước. Xét về mặt thể lực, cô không phải đối thủ của Mạc Đình Kiên. Hạ Diệp Chi mệt mỏi nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, lạnh nhạt nói “Hoặc là chia tay, hoặc là anh nói cho em biết anh rốt cuộc đang muốn làm gì.” Mạc Đình Kiên không để ý đến cô, chỉ im lặng lái xe. Hạ Diệp Chi đợi một lúc, chắc chắn Mạc Đình Kiên thật sự không để ý đến cô, mới quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Mạc Đình Kiên đưa thẳng cô về biệt thự. Lần này, Mạc Đình Kiên lại bố trí thêm càng nhiều người ở biệt thự. Vệ sỹ canh gác cả trong lẫn ngoài, biệt thự trở thành một lâu đài kiên cố không thể xuyên qua. Hạ Diệp Chi đứng ở ban công tầng 2, đôi mắt lạnh lùng nhìn Mạc Đình Kiên đang ở trong sân ra lệnh cho vệ sĩ. Giống như là cảm nhận được ánh mắt của Hạ Diệp Chi, Mạc Đình Kiên nhìn cô. Hạ Diệp Chi xoay người đi vào trong phòng. Thời tiết giữa tháng một vẫn còn hơi lạnh. Cô quay lại phòng, ôm lấy cái đệm lông ở trên sofa, cầm lấy máy tính ngồi sửa kịch bản. Không lâu sau đó, cửa phòng liền bị người ở bên ngoài mở ra. Hạ Diệp Chi không ngẩng đầu lên, nhưng âm thanh bước chân ổn định vững chãi khiến cho cô không cần nhìn cũng biết đó là Mạc Đình Kiên. Mạc Đình Kiên đứng trước mặt cô “Gần đây anh rất bận, em chú ý giữ sức khỏe.” Hạ Diệp Chi không nhìn anh, cũng không nói gì. Mạc Đình Kiên có vẻ là bị phản ứng lãnh đạm của cô làm cho tức giận, anh mạnh mẽ vươn tay ra giữ lấy cằm của Hạ Diệp Chi, mạnh mẽ ép cô phải ngẩng đầu lên. “Hạ Diệp Chi, tôi đang nói chuyện với em.” Anh dùng sức hơi quá đà, Hạ Diệp Chi bị anh nắm lấy quai hàm có chút đau. Cô bị ép ngẩng đầu lên, hơi nhăn mày đáp “Anh nói xong chưa? Đừng làm phiền em sửa kịch bản.” Mạc Đình Kiên trong phút chốc nhăn lại, vẻ mặt nhẫn nại, ánh mắt hung ác. Xem ra anh đang rất tức giận. Hạ Diệp Chi nghĩ đến gần đây mối quan hệ của hai người luôn như nước với lửa, lại nghĩ đến thủ đoạn trước đây anh đối phó với kẻ khác, trong lòng hơi run rẩy. Ánh mắt run rẩy của cô, đã làm lộ tâm tư của cô. Mạc Đình Kiên cuối cùng không làm gì cả, buông tay ra sau đó xoay người rời đi. Hạ Diệp Chi đưa tay ra xoa nhẹ cằm mình, thở dài một tiếng. Một người phụ nữ dám ở trước mặt một người đàn ông tác oai tác quái, là ỷ vào việc người đàn ông này thích cô gái đó. Nhưng Mạc Đình Kiên bây giờ đang nghĩ gì cô cũng không biết, cô nào dám làm gì trước mặt anh, nào dám hy vọng anh sẽ dung túng cho cô như lúc trước? Lúc nãy, cô thật sự có chút lo lắng Mạc Đình Kiên trong lúc tức giận sẽ bóp nát cằm cô. Cũng may, Mạc Đình Kiên chưa nhẫn tâm như vậy. Cô trước đây cho rằng ông cụ Mạc tỉnh lại thì có thể giải quyết mọi việc, có thể chứng minh cô trong sạch. Ông cụ Mạc tỉnh rồi, nhưng lại trở nên ngốc nghếch. Lời của Mạc Cẩm Vân vẫn văng vẳng bên tai, lời của Mạc Đình Kiên cô cũng ghi nhớ trong đầu. Cô từ trước đến giờ chưa từng có quan niệm sẽ giao cả cuộc đời mình vào tay một người đàn ông. Đặc biệt là người đàn ông này trong lòng đang nghĩ gì, cô hoàn toàn đoán không được. Mà khả năng cô phải đối mặt với tội không phải do mình gây nên và chuyện ngồi tù nữa, cô không thể đẩy hết cho Mạc Đình Kiên được. Cô trước đây cũng cho rằng cô có thể tin Mạc Đình Kiên. Nhưng, lời của Mạc Đình Kiên cô vẫn nhớ, cô không thể tin anh nữa. Cô phải tự tìm cách cứu lấy bản thân mình. Mấy ngày trước Hạ Lập Nguyên thông báo cắt đứt quan hệ cha con với cô, nhưng tên cô vẫn có trong sổ hộ khẩu của nhà họ Hạ. Hạ Diệp Chi tìm thấy số điện thoại của Tiêu Thanh Hà. Lúc điện thoại kết nối, ở đầu bên kia truyền đến giọng nói xa cách của Tiêu Thanh Hà “Cô Hạ, có việc gì sao?” Bây giờ gọi là cô Hạ’ luôn rồi? Hạ Diệp Chi cong môi châm biếm “Con muốn chuyển khẩu ra ngoài.” Cô muốn có sổ hộ khẩu đứng tên mình. Tiêu Thanh Hà ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, mới nói “Lúc trước Mạc Đình Kiên có gặp ông cụ, xin chuyển hộ khẩu của cô ra ngoài rồi.” Cũng là do mấy hôm trước Hạ Lập Nguyên muốn cắt đứt quan hệ cha con với Hạ Diệp Chi, Tiêu Thanh Hà mới biết. Mạc Đình Kiên đã chuyển khẩu cô ra khỏi nhà họ Hạ từ lâu rồi sao? Hạ Diệp Chi cúp điện thoại, chạy đến phòng làm việc của Mạc Đình Kiên tìm quyển sổ hộ khẩu của mình. Dù sao thì, có rất nhiều việc cần dùng đến sổ hộ khẩu. Mạc Đình Kiên gần đây không vào phòng làm việc, nhưng vẫn cho người quét dọn hàng ngày. Phòng làm việc của anh rất lớn, Hạ Diệp Chi tìm đi tìm lại, cuối cùng tầm mắt chuyển đến ngăn cuối cùng đang khóa của bàn làm việc. Hạ Diệp Chi vươn tay ra kéo, phát hiện ngăn kéo đã khóa. Cô không động vào đồ của Mạc Đình Kiên bao giờ, đương nhiên không biết chìa khóa ngăn kéo anh để ở đâu. Hạ Diệp Chi nghĩ một lúc, rồi xuống lầu đi ra vườn tìm cục gạch. Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

hạ diệp chi mạc đình kiên