hôn nhân bí mật quyển 3
Hạnh phúc đời hôn nhân Hôn nhân bao giờ cũng đi đôi với ước vọng trăm năm hạnh phúc. Đối với người Công giáo, hạnh phúc thật là được sống trong tình thân mật với Thiên Chúa Tạo Hoá là Cha yêu thương chúng ta. Có Thiên Chúa, dù thiếu mọi sự, cũng vẫn hạnh phúc. Còn vắng bóng Ngài, dù có mọi sự, cũng chỉ là bất hạnh.
Hôn Nhân Bí Mật Tình Yêu Thầm Kín - Chương 03. Tác giả: Thánh Yêu Q.1 - CHƯƠNG 3: DÀNH CÁI TÊN ĐẶC BIỆT CHO NGƯỜI ĐẶC BIỆT Tác giả: Hoa Quyển. Tiểu Khả Ái Của Tôi. Tác giả: Thiên Trọng L í. Tiểu Khả Ái Của Tôi. Tác giả
5 Điều Cần Tránh Khi Tìm Bạn Đời. Hôn Nhân - Gia Đình - Nuôi Dạy Con Cái 28-07-2021. Tôi và một người bạn đứng ngắm chiếc nhẫn kim cương lấp lánh sau tấm kiếng của một cửa hàng trang sức.
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd Hỗ Trợ Nợ Xấu. Chỗ ở của Giang Ý Duy . Trong căn phòng đèn cũng không tắt , chăn trên giường bị đá rơi xuống đất . Giang Ý Duy lười biếng nằm trước ngực Ân Thiếu Trình , nghe tiếng trái tim anh đập mạnh mẽ , cô cảm thấy đây gần như chính là âm thanh êm tai nhất mà cô từng được nghe . Hai người ai cũng không hề lên tiếng . Bàn tay của Ân Thiếu Trình khẽ xoa bả vai của Giang Ý Duy . Một hồi lâu trôi qua , tay của người đàn ông xoay khuôn mặt của cô lại , tiếp tục hôn lên . Giang Ý Duy lại tựa như lạc vào trong một giấc mộng , bây giờ cũng nên đến lúc tỉnh mộng rồi . Cô cố ý tránh khỏi nụ hôn của anh . Ân Thiếu Trình thuận thế ngăn chặn lại thân thể của cô , " sao vậy ? " " anh về đi , tôi muốn ngủ . " " mới vừa rồi không phải nói đói bụng sao ? " Giang Ý Duy đẩy anh ra , sau đó lật người lại , đem mặt vùi vào trong chăn đệm . Cô bỗng nhiên không biết nên làm thế nào để đối mặt với anh . Ân Thiếu Trình hoàn toàn không hề nhận ra được tâm tình nhỏ này của cô . Bàn tay anh khẽ xoa thắt lưng cô một cái . Giọng nói buồn bã của Giang Ý Duy truyền vào trong tai anh , " anh về đi . " " hả ? Về , về đâu ? " " hôm nay là giao thừa , anh đừng ở chỗ của tôi qua đêm . " Ân Thiếu Trình hôn lên đầu vai của cô , " tại sao ? " " anh ......" Giang Ý Duy dừng lại một chút rồi nói tiếp , " anh không là gì của tôi cả . Vào thời điểm này , anh hẳn nên ở cùng với người nhà . " " anh không là gì của em ? Vậy mới vừa rồi ...... Người em ôm thật chặt là ai ? " Ân Thiếu Trình nghe vậy , giọng nói có chút khó chịu . Bả vai Giang Ý Duy nhẹ lay động , " Ân Thiếu Trình , anh có từng nghĩ tới tương lai của chính bản thân anh chưa ? " Ân Thiếu Trình vẫn nằm trên lưng cô như cũ không hề lui ra . Anh suy nghĩ một chút , sau đó nói , " có nghĩ tới , cũng nghĩ tới chuyện của em . Có lẽ , anh chỉ còn kém một bước cuối cùng để lấy ra được dũng khí này . " " vậy anh , cho tới bây giờ đều đang sợ cái gì ? " Ân Thiếu Trình nhẹ híp mắt lại , chậm rãi nói , " anh sợ hôn nhân , sợ dáng vẻ tuyệt vọng lần nữa của em . " " tôi tuyệt vọng , anh sẽ quan tâm sao ? " " đương nhiên là quan tâm rồi , " Ân Thiếu Trình vội vàng mở miệng , " chính bởi vì từng có một lần , anh mới không muốn nhìn thấy lần thứ hai . " Giang Ý Duy đem những lời này nghe vào trong tai , không biết trong lòng là chua xót , là đau khổ , hay là ngọt ngào . Hai người tiếp xúc thân mật như thế , làm cô không thể không lần nữa dò xét lại mối quan hệ của bọn họ . Hai tay cô khẽ nhúc nhích , giọng nói êm ái , " đứng lên đi , em đói bụng , muốn ăn . " " được . " Lần này , Ân Thiếu Trình không hề ì ra bất động nữa , mà là dẫn đầu đứng dậy . Giang Ý Duy cầm quần áo mặc lên người . Ân Thiếu Trình đứng dậy mở đèn lên , lục tìm một lượt trong phòng treo quần áo của cô , lúc bước ra mở miệng hỏi , " tại sao một bộ đồ của đàn ông cũng không có ? " Giang Ý Duy liếc nhìn anh . Ân Thiếu Trình trong nháy mắt nét cười hiện đầy trên khuôn mặt , " đúng đúng đúng , em ở một mình , đương nhiên là không có . " Cô đứng dậy đi ra ngoài , bước vào trong phòng bếp mở tủ lạnh ra . Bên trong ngoại trừ sữa tươi ra thì không còn gì cả . Ân Thiếu Trình cầm quần áo ban nãy mặc lên người , " chúng ta đi ra ngoài ăn đi . " " đã giờ này rồi , em không muốn đi ra ngoài . " Ân Thiếu Trình nhìn lên đồng hồ treo trên tường , " lúc này mới mấy giờ ? Huống chi lại là giao thừa nữa , nên ăn cái gì đó ngon lành một chút . " Anh bước tới kéo tay của cô . Giang Ý Duy miễn cưỡng đi theo sau lưng anh , " anh mặc lại những thứ này à ? " " đúng vậy , anh cũng không tìm được cái gì để thay cả . " Tuy Ân Thiếu Trình nói vậy , nhưng về mặt hình tượng bản thân vẫn luôn coi trọng . Đi tới chỗ ăn cơm , anh dẫn đầu bước vào một cửa hàng bán quần áo nam nổi tiếng . Giang Ý Duy là người của công chúng , cô đeo khẩu trang bước vào cửa hàng chờ anh . Ân Thiếu Trình thay quần áo xong bước ra , hỏi một câu , " trông đẹp không ? " Cô cứ thỉnh thoảng lại nhìn lấm lét quanh bốn phía , sợ bị người ta nhận ra mình , nhìn trên người anh cũng chỉ quét mắt qua loa đại khái , " cũng được . " Ân Thiếu Trình trả tiền xong chuẩn bị rời đi , lại thấy Giang Ý Duy đã đứng ở ngoài cửa . Anh bước đến gần , cô liền cách anh ít nhất khoảng mười bước chân . Ân Thiếu Trình thấy cô như vậy , dứt khoát bước nhanh về phía trước kéo tay của cô . Lần thứ nhất , Giang Ý Duy hung hăng hất tay ra , thế nhưng ngay sau đó Ân Thiếu Trình lại đem tay của cô nhét vào trong lòng bàn tay mình . Hai người lôi lôi kéo kéo , lúc này mới bước vào trong phòng ăn . Ăn xong cơm tối bước ra , Giang Ý Duy ngắm nhìn trung tâm thương mại được trang trí náo nhiệt , cuối cùng cũng có một cảm giác trải qua năm mới . Hai người đi tới bãi đậu xe , Ân Thiếu Trình ngồi vào chỗ điều khiển . Trên đường về nhà , Ân Thiếu Trình còn bước xuống xe , mua không ít pháo hoa . Giang Ý Duy nhìn anh . Người đàn ông cười cười , tiếp tục lái xe về phía trước . Đến cổng chung cư nhà Giang Ý Duy , cô vội vàng nói , " dừng xe ở đây đi . " " tại sao ? " Một tay Ân Thiếu Trình nắm tay lái , sau đó ánh mắt liếc nhìn gò má của cô , " trời lạnh như thế này , chẳng lẽ em còn phải đi bộ vào nhà sao ? " " anh có thể đi về được rồi . " Ân Thiếu Trình nghe thấy câu này , giận không có chỗ phát tiết , một cước đạp lên chân ga chạy thẳng xuống hầm để xe . Từ hầm để xe lên nhà , trên đường đi Ân Thiếu Trình đều đang tức giận , cũng không thèm để ý tới cô . Giang Ý Duy chậm rãi lôi chìa khoá ra , mở cửa bước vào . Ân Thiếu Trình vẫn ở sau lưng cô , đợi đến sau khi đóng cửa lại , anh sải bước tới trước níu lại cánh tay của Giang Ý Duy , kéo cô ra ngoài ban công . " anh làm gì vậy ? " Giang Ý Duy giãy dụa mấy cái cũng không thoát ra được . Ân Thiếu Trình đem hai cây pháo bông chia ra nhét vào trong tay của Giang Ý Duy . Sau khi đốt lên , một tay anh nắm lấy cổ tay của Giang Ý Duy . Cô nhìn thấy món đồ này có chút sợ hãi . Mặc dù được kêu là an toàn , nhưng lỡ như làm bị thương đến tay thì làm sao bây giờ ? Pháo bông sáng rực rỡ ở trước mắt hai người . Cô muốn lùi lại ra đằng sau , nhưng sau lưng đã lọt thỏm vào trong lồng ngực của Ân Thiếu Trình . Ánh mắt của Giang Ý Duy càng lúc càng trở nên mơ màng . Cô dường như còn thấy được một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện ở trong mắt . Đứa bé kia dang hai cánh tay ra , bước nhanh chạy về phía cô và Ân Thiếu Trình . Đứa bé cười khanh khách , tựa như thấy được ba mẹ đang chạy tới chào đón mình . Giang Ý Duy bỗng nhiên hồi thần lại , giơ tay ném đồ đang cầm trong tay xuống đất . Nó còn chưa bị cháy hết hoàn toàn . Ân Thiếu Trình vội vàng hỏi , " sao vậy ? Bị bỏng tay à ? " Cô nhanh chóng xoay người lại , ôm lấy cổ của anh . Ân Thiếu Trình vỗ vỗ mấy cái sau lưng cô , " không sao không sao , có anh ở đây rồi . " Khuôn mặt của Giang Ý Duy chôn ở cần cổ anh , tâm tình dần dần ổn định lại . Cô cũng không biết làm sao , quá khứ đã trôi qua lâu như vậy , vẫn sẽ có đôi lúc vô tình hữu ý nhớ tới đứa bé kia . Hôm sau . Ân Thiếu Trình nhận được điện thoại ở nhà . Ba của anh mắng anh một trận , bảo anh nhanh chóng đi về , chúc tết người lớn trong nhà . Lúc rời đi Ân Thiếu Trình còn báo lại cho Giang Ý Duy một câu , nói là buổi tối sẽ quay trở lại đây . Lúc ấy cô cũng không hề nói tiếng nào , cũng không thèm để ý tới anh . Sau khi anh đi không được bao lâu , Giang Ý Duy cũng rời khỏi nhà . Mùng một Tết , trong Bán Đảo Hào Môn náo nhiệt vô cùng . Vú nuôi đang chơi đuổi bắt với Nguyệt Nguyệt . Lúc Giang Ý Duy bước vào , Nguyệt Nguyệt cũng vừa nhào tới , cô vội vàng bỏ quà tặng trong tay xuống để ẵm bé lên . " ui da đứa bé này , nặng lên không ít nha . " Chử Đồng dựa vào ghế sa lon , đợi sau khi Giang Ý Duy bước đến gần , cô không ngừng cười cười nhìn Giang Ý Duy . Giang Ý Duy ôm Nguyệt Nguyệt ngồi xuống , " cậu cứ nhìn chằm chằm mình như vậy là sao ? " " tối hôm qua Ân Thiếu Trình đến tìm cậu à ? " Đôi mắt của Giang Ý Duy rõ ràng trợn tròn lên , " làm sao cậu biết ? " Chử Đồng cau mày lại , " quả nhiên là giác quan thứ sáu của Giản Trì Hoài cư nhiên nhạy hơn so với mình . " " anh ấy ......" Bàn tay Giang Ý Duy xoa xoa chân của mình , hết sức không được tự nhiên , " anh ấy không nói gì chứ ? " " anh ấy sao có thể quản được chuyện của hai người chứ . Lại nói nếu cậu muốn kết hôn sinh con , công ty cũng sẽ không can thiệp đâu . " " nghĩ xa quá . " Giang Ý Duy tuy là nói như vậy , nhưng khóe miệng cũng không khỏi cong lên . Giản Trì Hoài từ phòng bếp bước ra . Trong cái dĩa nhỏ là quả trứng luộc đã được cắt ra thành từng miếng , bên cạnh còn đổ một nhúm đường . Anh đem cái đĩa đặt vào trong tay Chử Đồng , " ăn đi . " Cô mệt mỏi liếc nhìn , " em không muốn ăn ngọt , em muốn chấm nước tương . " " thứ kia không tốt , em chỉ có thể ăn một ít đường thôi . " " có người nào lại ăn trứng chấm đường chứ ? " Giản Trì Hoài cầm một miếng trong đó lên , đưa về phía cô . Chử Đồng bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là há miệng ra ăn hết . Giang Ý Duy nhìn thấy vậy , không khỏi chế nhạo , " làm gì vậy , ăn uống còn phải bắt người ta đút à ? " Giản Trì Hoài liếc nhìn , sau đó trả lời , " cô ấy đang mang thai . " Giang Ý Duy vừa nghe xong , ánh mắt cũng sáng rực lên , " mang thai thật à ? " " còn có thể là giả sao ? " Giọng nói của Giản Trì Hoài vô cùng lạnh lùng . Cô vội vàng xua tay , " không phải vậy , tôi chỉ là cảm thấy quá vui mừng ấy mà . " " mới hơn một tháng , " Bàn tay Chử Đồng đặt lên bụng của mình , " thật muốn biết là con trai hay con gái . " " bất kể là nam hay nữ , mình đều phải làm mẹ nuôi đấy , " Giang Ý Duy ngắm nhìn Nguyệt Nguyệt đang ở trong phòng khách , " mẹ nuôi của cả hai đứa bé . " " tất nhiên là được , không thành vấn đề . " Chử Đồng đương nhiên là đồng ý . Khoé miệng Giang Ý Duy nhẹ cong lên , tầm mắt không khỏi rơi về phía Giản Trì Hoài , " đúng rồi , Nguyệt Nguyệt trở lại cũng lâu như vậy rồi , hai người chưa từng nghĩ đến chuyện đổi tên cho con bé sao ? " " có nghĩ tới , vẫn đang suy nghĩ đây , quyền quyết định thuộc về chồng mình . " Giản Trì Hoài từ trước đến giờ yêu cầu và điều kiện đều phải cao , bình thường đều rất quả quyết dứt khoát , thế nhưng khi đụng đến chuyện đặt tên cho con gái , lập tức lại trở nên do dự , đắn đo chọn tới chọn lui vẫn không thể quyết định được . Chử Đồng giữ Giang Ý Duy ở lại Bán Đảo Hào Môn ăn cơm . Lúc xế chiều , hai người còn trò chuyện thêm một hồi lâu nữa . Chỉ là lòng của Giang Ý Duy không yên , thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại di động . " Giang Giang , mới mùng một Tết chẳng lẽ cậu còn có chuyện gì phải làm sao ? " Cô vội vàng lắc đầu , " không có . " Chỉ là đến tối , Giang Ý Duy vẫn không thể ngồi yên được . Ban đầu Chử Đồng còn muốn giữ cô lại ăn cơm tối , nhưng cô nghĩ đến lời Ân Thiếu Trình đã nói lúc rời đi , cũng không biết làm sao , hai chân cứ không chịu nghe lời mà đứng dậy . Chử Đồng trêu ghẹo cô mấy câu rồi cũng thả người . Giang Ý Duy đi tới chiếc xe của mình . Mới vừa chạy ra khỏi Bán Đảo Hào Môn , cô liền đem xe dừng lại ở ven đường . Cô chỉnh điện thoại di động từ chế độ im lặng chuyển sang đổ chuông . Vừa định lái xe trở về nhà , điện thoại di động liền rung lên , thông báo mới của trang web video giải trí và tin tức cũng hiện lên đầu tiên . Ngón tay Giang Ý Duy nhẹ quét qua , nhìn thử trang đầu hôm nay . Nói thật , cô còn có chút lo lắng . Tối hôm qua cùng Ân Thiếu Trình đi tới đi lui như vậy , có thể bị chó săn chụp trộm hay không ? Mà tin tức mới lúc này , cư nhiên thật sự có liên quan tới Ân Thiếu Trình , chỉ là trong bản tin không hề có bóng dáng của Giang Ý Duy cô mà thôi . Cô bất chợt nổi lên một dự cảm xấu , nhìn vào tựa đề rồi nhìn thử xuống chút nữa , liền thấy được những từ ngữ quan trọng . Ân Thiếu Trình và một vị tiểu thư sắp kết hôn . Tin tức tung ra còn có bằng chứng hẳn hoi , ngay cả hình ảnh của nhà gái cũng được đăng lên minh hoạ . Giang Ý Duy nhìn chằm chằm vào màn ảnh , trái lại bình tĩnh đến lạ kỳ . Cô nghĩ tới ảo giác tối hôm qua , nghĩ tới sự dịu dàng tình cảm mà Ân Thiếu Trình chưa bao giờ biểu lộ . Cô không thể không bắt đầu hoài nghi , chuyện xảy ra vừa qua chỉ là một giấc mộng thôi chăng ? Vòng vèo loanh quanh , không phải khi đó đã xác định trước kết quả xấu nhất rồi sao ? Truyện được tiếp tục đăng trên trang Fb Tư Hôn Mật Ái - Thánh Yêu
Hai người đàn ông kia xông vào thấy chỗ ngồi đã trống không, tìm vòng quanh trước sau một lượt, sau đó ra hỏi nhân viên phục vụ, " cô gái mới vừa bước vào đâu rồi? "Nhân viên phục vụ thấy thái độ của đối phương rất không thân thiện, có chút bị dọa đến bối rối, " cô, cô gái nào? "Trong quán chỉ có cô và vị khách kia. Tiểu thư họ Bàng đặt cái ly trong tay xuống, " nãy giờ ở đây không có ai bước vào cả. "" mở to mắt nói láo, chúng tôi rõ ràng nhìn thấy cô ta bước vào! "Người phụ nữ cầm túi đặt trên bàn lên, lười nói nhảm tiếp với những người này, " vậy các người cứ tìm đi, lật hết mọi ngóc ngách xó xỉnh lên. Nếu thực sự không tìm ra, các người có thể đào ba thước đất lên mà tìm thử một chút. "Cô ta đi tới cửa, một tay gạt tấm rèm xâu hạt ra, sau đó nhấc bước chân ưu nhã đi ra người ở lại trong quán, tìm quanh vẫn không có kết quả, đành phải hậm hực rời lại trên xe, một người trong đó gọi điện thoại cho Phó Thời Thiêm. Tình huống này đương nhiên sẽ bị ăn mắng một trận. Mời người cũng mời không xong, lại còn có thể nửa đường làm lạc Đồng gọi xe trở lại Dịch Lục Soát rồi đưa chìa khoá cho một đồng nghiệp nam, nhờ anh ta tìm người đi cùng, đem xe lái sửa xong tài liệu rồi về nhà, Chử Đồng bước ra từ trong nhà để xe, xa xa thấy hai bóng dáng nho nhỏ lảo đảo lắc lư bước về phía trước, sau đó một trái một phải nhào vào trong lòng Giản Trì Hoài. Chử Đồng vô cùng mừng rỡ, bước nhanh đi tới, " cục cưng của chúng ta đã biết đi rồi sao? "Vú nuôi không quên đem chuyện tốt của hôm nay kể lại cho Chử Đồng nghe, " hôm qua tôi còn đang nói, hai vị tiểu thư vẫn còn tập đi ở cạnh ghế sa lon. Hai chân trông rất có lực, chỉ là không dám buông tay ra, cũng không biết khi nào mới có thể tự mình bước đi được. Không nghĩ tới buổi chiều hôm nay, lúc Nguyệt Nguyệt đang chơi bóng, vừa thấy quả bóng lăn ra xa, bé con nóng nảy lắm, cư nhiên đứng dậy đi tới. Sau đó tiểu thư cũng đứng lên đi qua đó. Hai bé đều rất hào hứng với bản thân, ẵm cũng không cho ẵm nữa, khiến tôi phải để ý kỹ gần chết, chỉ sợ ngã u đầu. "Chử Đồng hài lòng một phát ẵm lấy Giản Bảo Bảo, " cục cưng, các con tuyệt vời quá, mẹ hôn cái nào. "Giản Bảo Bảo giãy dụa muốn xuống. Ánh mắt Chử Đồng lướt qua Nguyệt Nguyệt, cô buông tay ra, giơ tay định ôm con gái vào lòng, " cục cưng......"Câu nói còn chưa tràn ra khỏi miệng, có mấy lời đã nghẹn ở nơi cổ họng không nói ra Trì Hoài nhìn cô, anh nhận lấy Nguyệt Nguyệt, " hôm nay đi làm thế nào? "" hình như em bị người ta theo dõi. "" đó là người của Phó Thời Thiêm. " Giản Trì Hoài ngồi xuống bậc thềm, đặt Nguyệt Nguyệt ngồi lên chân của mình. Chử Đồng không khỏi giật mình, " không phải anh ta muốn bắt cóc em để đổi lại con gái chứ? "" bắt cóc? Không đến nỗi thế. Đoán chừng là muốn nói chuyện với em một chút. "" em với anh ta chả có gì để nói cả. " Chử Đồng nhẹ nhàng gỡ tóc rồi kẹp ra sau tai, " em cứ cho là có ai đó muốn gây bất lợi với em. Thật may là hôm nay gặp được vị tiểu thư họ Bàng ra tay giúp đỡ. "" thế sao? " Giản Trì Hoài nhẹ giọng chêm vào một câu đùa giỡn, " tại sao em không mời cô ấy đến nhà chơi một chút? "" lúc ấy em chỉ lo chạy trối chết, đâu có nghĩ được nhiều như vậy. "Lúc này, bảo vệ cổng bước nhanh đi tới, " Giản tiên sinh, Giản phu nhân, có một kẻ tự giới thiệu là luật sư, muốn gặp hai người. "" luật sư nào? "" nói là được Phó Thời Thiêm ủy nhiệm tới đây. "" không tiếp, " Giản Trì Hoài ôm lấy Nguyệt Nguyệt rồi bảo vú nuôi đưa Giản Bảo Bảo đi vào nhà, " chúng ta vào nhà ăn cơm tối, xem thử tối nay nấu cái gì cho ngon. "Cổng lớn nhà họ Giản, nếu nó không rộng mở, vậy nói một cách chính xác là vững chắc kiên cố vô cùng. Phó Thời Thiêm không bước vào được, người của nhà họ Phó càng không bước vào Thời Thiêm thử mấy lần đều không có kết quả. Ông cụ Phó không cho phép anh làm vỡ lở chuyện này ra. Đứa bé kia anh phải lén lén lút lút mang về, lại phải tìm thời cơ thích hợp để cho bé nhận ông bà tổ tiên. Thế nhưng càng không làm ầm lên, chuyện này lại càng khó thực hiện. Bây giờ đứa bé đang ở trong tay Giản Trì Hoài, quyền chủ động cũng đổi thành là anh một cuộc đại chiến tranh giành con gái, Giản Trì Hoài thì nhất quyết không chịu buông tay, Phó Thời Thiêm thì thề phải giành lại cho bằng được, từ từ kéo lên bức màn che từ sau khi Chử Đồng được điều đến bộ phận đời sống, căn bản không hề tiếp xúc với những tin tức trong giới giải trí năm một lần ở Tây Thành lại mong ngóng đến ngày cử hành buổi lễ trao giải hằng năm. Sự kiện này đối với những người nổi tiếng mà nói là một lời mời hấp dẫn không thể nghi ngờ. Vốn dĩ đối với những ngôi sao hạng A đang nổi sẽ được hưởng thụ sự quan tâm của công chúng, đứng trên thảm đỏ thu hút tất cả sự chú ý của mọi người. Còn đối với những ngôi sao hạng B hạng C, nếu may mắn nhận được giải thưởng, không chỉ vinh dự được xướng tên, chỗ đứng trong giới cũng sẽ theo nước nâng thuyền lên Đồng mang thẻ phóng viên đến tham dự. Cô đi cùng một đồng nghiệp trong bộ phận đời sống tới đây. Người đó trước đây cũng làm việc trong ngành giải ngoài sân khấu người dẫn chương trình đang giới thiệu tên các ngôi sao đến tham dự. Chử Đồng nghe thấy tên Giang Ý Duy. Năm nay không thể nghi ngờ vẫn là một năm đầy thu hoạch của Giang Ý Duy. Cô gái này nhận giải luôn tay, tuổi còn trẻ mà đã sắp phá được kỷ lục thành tựu chói sáng mà các bậc tiền bối trong giới giải trí đã đạt được trước Đồng đứng chờ ở bên trong. Giang Ý Duy ký tên xong rồi đi tới. Chử Đồng bước nhanh về phía trước, " người bận rộn, cuối cùng cũng bớt được thời gian về đây nha. "" đó là đương nhiên. Nếu mình không tới, giải thưởng không phải sẽ chẳng có người nhận sao? "" suỵt, khiêm tốn chút đi. "Giang Ý Duy cười khẽ, " có gì mà khiêm tốn chứ, quản lý đã hỏi rõ giúp mình rồi. Nếu không tại sao mình bận rộn như thế còn phải chạy tới đây? "" cậu thôi đi. "Giang Ý Duy giơ tay lên, sợi lắc trên cổ tay và chiếc nhẫn trên ngón tay đều là thương hiệu nữ trang có tiếng tài trợ. Cô bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chử Đồng, động tác thân mật xoa nắn hai cái, " gần đây cậu thế nào? Mình cũng bận rộn quá, lâu rồi không được gặp cậu. "Chử Đồng nhẹ rũ mắt xuống. Chuyện của Nguyệt Nguyệt cô còn chưa nói cho Giang Ý Duy biết. Cô lắc đầu, " mình vẫn ổn. Chờ lễ trao giải kết thúc, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm tối. "" được, mình đi vào trước. "" ừ. "Khoảng chừng hơn nửa giờ sau trôi qua, không những các ngôi sao dành chút thời gian ít ỏi trong lịch trình bận rộn của mình mà ngay cả đoàn làm phim cũng đến đây tham Đồng còn thấy được bóng dáng của Giản Trì Hoài, vóc người cao lớn ngồi ở lầu hai chỗ dành cho khách quý. Cô thu hồi tầm mắt, cẩn thận quan sát xung quanh, cố gắng không để xảy ra một chút vấn đề nào ngoài ý mà trời không chiều lòng người. Chử Đồng mới vừa dặn dò Tần Tần mấy câu xong, liền thấy mấy tên phóng viên bước nhanh đi tới đây. Hai người trong số đó đem mic chìa tới trước mặt cô. Chử Đồng liếc nhìn, trên mic gắn logo của " Độc Nhất Vô Nhị ". Hãng truyền thông này từ trước đến giờ luôn là đối thủ một mất một còn của Dịch Lục Soát. Ban đầu chính toà soạn này đã tung tin về hình xăm của Giản Trì Hoài, bây giờ lại muốn quậy tung chuyện gì nữa đây?Chử Đồng vặn chân mày, giơ tay đẩy mic của họ ra, " có ý gì? "" ngài là Giản phu nhân? Nghe nói đứa bé mà bây giờ ngài đang nuôi dưỡng chính là con gái của Phó Thời Thiêm đúng ko ạ? "Trong lòng Chử Đồng chợt giật mình hoảng hốt. Tần Tần ở bên cạnh cũng bị dọa sợ đến mức cằm cũng sắp rớt ra. Cô bất chợt khẽ đẩy bả vai của một người trong đó, " nói nhăng nói cuội gì đấy? Coi chừng tôi kiện các người tội phỉ báng. "Hôm nay trong buổi lễ quan trọng như vậy không thể để xảy ra một chút vấn đề nào. Chử Đồng nghiêm mặt trả lời, " thật xin lỗi, nếu mọi người đều tới đây để phỏng vấn, xin mời dựa theo trình tự phỏng vấn mà làm. Lễ trao giải sẽ lập tức khai mạc. "" so với lễ trao giải, tôi tin chắc rất nhiều người đối với chuyện này càng thêm cảm thấy hứng thú. Vì vậy làm phiền Giản phu nhân có thể giải thích rõ vấn đề này. "" tôi không có gì để giải thích cả. " Chử Đồng nhấc chân lên định rời đi, lại phát hiện có thêm mấy hãng truyền thông xông tới, vây chặt cô ở giữa, nửa bước cũng khó mà rời viên của " Độc Nhất Vô Nhị " tiếp tục dồn ép bức người, " theo lý, con gái của ngài là con ruột của Phó Thời Thiêm do ẵm nhầm mà mang về. Nếu chỉ là ẵm nhầm mà thôi, tại sao ngài lại không chịu trả con chứ? "Chử Đồng nhẹ nhàng kéo khóe miệng, " trước khi anh muốn phỏng vấn chuyện gì, hẳn nên điều tra sự chân thật của nó. Phó Thời Thiêm căn bản còn chưa kết hôn, đào đâu ra con gái mà nói? "" điều này cũng không có gì kỳ quái. Cuộc sống riêng tư của Phó Thời Thiêm từ trước đến giờ luôn luôn sạch sẽ. Có nguồn đáng tin cậy cho rằng, đứa bé này là do vợ chưa cưới của anh ta sinh ra. Chỉ là sau đó cô ấy bất hạnh qua đời, để lại đứa con gái này. Giản phu nhân, ngài không thể không màng đạo lý như vậy......"Tần Tần vô cùng bối rối, đứng che bên cạnh Chử Đồng. Cô giơ tay ngăn chặn micro đang không ngừng chìa tới, " các người vừa phải một chút đi. Nếu cứ như vậy, tôi gọi bảo vệ đấy. "" Giản phu nhân, ngài cho một câu trả lời đi. "" đúng vậy...... nói một chút đi. "Khoé miệng Chử Đồng mím chặt khẽ nhếch lên, " tôi nói thêm một câu nữa. Con gái của tôi là của tôi, nếu các người dám đăng một chút thông tin sai sự thật, tôi sẽ dựa vào quy định của pháp luật để truy cứu các người. "" nhưng mà Giản phu nhân, máu mủ tình thâm, ngài không cảm thấy ngài làm như vậy rất không có đạo đức sao? "" đến tột cùng là ai không có đạo đức, Phó Thời Thiêm......"Ánh mắt của phóng viên báo " Độc Nhất Vô Nhị " chợt loé sáng lên, lại đem mic chìa tới, " Phó Thời Thiêm như thế nào? "Lời của Chử Đồng vừa đến khóe miệng, cô bừng tỉnh ra, sau đó nuốt lại trở vào, " Phó Thời Thiêm, chính bản thân anh ta nghĩ sai rồi. Nếu các người còn muốn hỏi nữa, tôi chỉ có một câu nói, " không thể trả lời ". "" Giản phu nhân......"Một bàn tay chợt gạt đám đông ra đi tới bên cạnh Chử Đồng. Cô ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng đang căng ra như dây đàn bỗng nhiên thả lỏng. Ánh mắt Giản Trì Hoài quét qua một lượt trong đám đông, " các người muốn biết chuyện gì? "Phóng viên báo " Độc Nhất Vô Nhị " liếc nhìn, hình như hơi khiếp sợ, nhưng vẫn dẫn đầu đặt câu hỏi, " Giản tiên sinh, có tin đồn rằng, con gái của ngài là bị ẵm nhầm phải không? "" tin đồn? Tin đồn bên đó nói cụ thể một chút nghe xem nào. "Tên phóng viên kia chống lại ánh mắt của anh. Giản Trì Hoài đang mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may thủ công. Người đàn ông này từ trước đến giờ không hề liên quan đến những từ ngữ như ôn hoà, nhã nhặn. Anh vừa dừng lại ở đó liền xua đi sạch sẽ sự ấm áp ít ỏi trong không gian nơi đây. Anh tựa như một kẻ thống trị đen tối trên đấu trường, lạnh lùng, bình tĩnh, thản nhiên đến mức khiến cho người ta cảm thấy gió thổi cũng không lọt." chúng tôi đương nhiên là đã nắm chắc mười phần mới có thể đến đây đặt câu hỏi với ngài. "" nếu đã nắm chắc, còn tới hỏi tôi làm gì? "" ý của ngài là thừa nhận? "Giản Trì Hoài cười khẽ, " cậu không thích hợp làm phóng viên đâu. Ý thức chủ quan của cậu quá mạnh, chỉ thích hợp đi nghiên cứu tâm lý đời sống xã hội thôi. "" Giản tiên sinh, lời này của ngài là có ý gì? "" thật ra thì tôi ngược lại có một ít tin tức nóng hổi liên quan tới Phó Thời Thiêm, muốn cùng các bạn bè trong giới truyền thông tham khảo một chút. "" oh? Xin hỏi là tin tức gì. "Giản Trì Hoài nâng tay phải lên thật cao, búng tay một cái. Bảo vệ ở cách đó không xa liền chạy nhanh tới đây. Giản Trì Hoài chỉ vào đám phóng viên của báo " Độc Nhất Vô Nhị ", " dẫn họ ra ngoài. Chuyện liên quan tới tin tức nóng hổi kia, chờ sau khi lễ trao giải kết thúc, tôi sẽ mời riêng các bạn trong giới truyền thông tới. Chỉ là cậu...... còn cậu nữa, không có cơ hội đâu. "Tên phóng viên kia tỏ vẻ không phục, " đây là lễ trao giải, chúng tôi có thư mời. "" tôi là đơn vị tổ chức lớn nhất, tôi có quyền thu hồi thư mời của cậu. "" Giản tiên sinh, ngài làm vậy là lấy công báo thù riêng chăng? Hay là trong lòng ngài cảm thấy có gì bất ổn? "Bảo vệ kéo bả vai tên phóng viên kia. Các hãng truyền thông khác rối rít tránh ra, không muốn chọc phải phiền toái. Tên phóng viên kia vừa lảo đảo đi về phía trước, vừa nói với, " nếu ngài muốn đuổi chúng tôi ra ngoài, ít nhất ngài cũng phải cho tôi một lý do hợp lý chứ. "" được lắm, tôi cho cậu, " Giản Trì Hoài lạnh lùng nhìn một rừng ánh mắt đang chiếu thẳng vào mình, " tôi nhìn cậu cảm thấy khó chịu, có được không? "Chử Đồng đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy cả người lạnh run. Giản Trì Hoài vươn cánh tay ra ôm cô vào trong ngực, bàn tay theo đầu vai của cô vuốt ve lên xuống, " thiếu chút nữa cà lăm luôn rồi à? Có anh ở đây, sợ cái gì? "Không ít ngôi sao ở đây cũng trông thấy toàn bộ sự việc. Nhân viên giữ trật tự cũng đã chạy tới. Giản Trì Hoài khoác qua bả vai Chử Đồng, " còn có thể tiếp tục không? "Cô gật đầu một cái, " đương nhiên có thể, em là ai chứ. "Giản Trì Hoài cười khẽ, " yên tâm đi, anh sẽ không để cho Phó Thời Thiêm được dễ chịu nữa đâu. Muốn so nham hiểm bất chấp thủ đoạn với ai chứ? Ha, cái này không cần học anh cũng biết. Chỉ cần hơi buông thả một chút, anh cũng có thể đùa chết anh ta luôn. "Người đàn ông nói xong, buông tay ra, sau đó xoay người bước lên lầu đông tản dần ra. Chử Đồng thở phào nhẹ nhõm, chợt thấy Giang Ý Duy đang đứng ở cách đó không xa. Cô cong khoé môi cười gượng gạo. Giang Ý Duy sải bước đi tới, một phát nắm lấy cổ tay của cô, kéo tới bên cạnh, " chuyện gì xảy ra vậy? "" nói ra rất dài dòng, lát nữa kể chi tiết cho cậu nghe. "" mình không chịu nổi, mình sẽ bị giày vò đến chết mất. Cái gì mà con gái bị ẵm nhầm chứ? "Chử Đồng đè thấp giọng, " Nguyệt Nguyệt mới là con gái ruột của mình. "Giang Ý Duy khẽ hé miệng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc khó có thể giấu giếm. Cái gì cũng không nói, cô vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy Chử Đồng. Lúc này, Giang Ý Duy không có cách nào để an ủi cô. Chử Đồng tươi cười vỗ nhẹ vào lưng Giang Ý Duy, " mình không sao, thật đấy. "" được, mình đi trước, lát nữa tìm cậu. "Chử Đồng nhẹ gật đầu, " đi đi. "Đợi sau khi lễ trao giải chính thức bắt đầu, Chử Đồng chọn một góc yên tĩnh để đứng xảy ra mới vừa rồi vẫn còn khiến lòng cô cảm thấy sợ hãi. Nếu Phó Thời Thiêm không đòi được con gái về, nhất định sẽ dùng tất cả các biện pháp. Chie là không ngờ tới anh ta sẽ cho người đến quậy lễ trao ra, anh ta cũng chẳng kiêng dè chỗ nào Ý Duy quả nhiên đúng như cô đã nói ban nãy, nhận được giải thưởng lớn, cũng là người thắng đậm nhất tối nửa đoạn sau, trên sân khấu biểu diễn tiết mục ca múa. Giản Trì Hoài rời khỏi hội trường. Chử Đồng thấy bóng dáng của anh, cô cũng vội vàng đi phóng viên ban nãy đều nhớ rõ Giản Trì Hoài có nói đến tin tức nóng hổi kia. Mặc dù Phó Thời Thiêm không phải người trong giới giải trí, nhưng danh tiếng của anh cũng không hề nhỏ. Nếu tin tức này còn có thể kéo theo chút liên quan đến một ngôi sao nào đó, vậy thì lại càng hay Trì Hoài đi ra phía sau sân khấu. Chử Đồng bước theo đi vào, thấy bên trong không có một bóng đàn ông ngồi xuống. Đây là một phòng nghỉ, trên bàn còn bày nước trà và bánh ngọt. Chử Đồng nhìn lấm lét bốn phía, sau đó ngồi xuống bên cạnh Giản Trì Hoài, " ông xã, chẳng lẽ anh muốn đem chuyện này công khai ra ngoài sao? "Giản Trì Hoài cầm ly trà trên bàn lên, ngón tay sờ sờ, lạnh Đồng liếc nhìn, " trà này chắc là của người khác để lại. "Giản Trì Hoài cầm ấm nước ở bên cạnh lên, rót thêm chút nước nóng vào trong ly, sau đó bưng lên nhấp một hớp. Chử Đồng giật mình trợn to đôi mắt, " anh không sợ đây là của người khác đã uống rồi sao? "" đây là của anh. "Chử Đồng nhìn ngó quanh bốn phía lần nữa, " nói cách khác, anh đã sớm sai người chuẩn bị sẵn chỗ này, để làm gì vậy? "" lát nữa em sẽ biết. "Không tới mười phút, Chử Đồng liền nghe thấy từ trong căn phòng cách vách truyền tới chút động tĩnh. Có tiếng kéo ghế ra, còn có tiếng nói chuyện rất tới mấy phút, hình như có người đang thử micro, sau đó lại có tiếng nói chuyện truyền căn phòng cách vách, không ít phóng viên đã tụ tập đông đủ. Có người tinh mắt nhìn lên sân khấu, " đây không phải là người mới vừa rồi được đề cử cho giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, Từ Uẩn đây sao? "Từ Uẩn không nói lời nào. Đầu tiên là nước mắt lưng tròng, cô ta cầm lấy micro, nức nở nghẹn ngào, sau đó cao giọng nói, " các bạn bè trong giới truyền thông, tôi vừa quyết định tạm thời lui ra khỏi giới giải trí......"Dưới khán đài xôn xao. Mọi người đều cảm thấy vô cùng bất ngờ, đương nhiên là muốn hỏi nguyên nhân vì Uẩn khóc khóc lóc sướt mướt, bắt đầu kể lể, " từ trước đến giờ tôi chưa từng đem cuộc sống riêng của mình cố tình tô vẽ thêm thắt. Tôi cũng biết bản thân mình còn trẻ, lúc tuổi còn trẻ phạm sai lầm cũng đáng được tha thứ mà. Có một chuyện, tôi vẫn luôn giấu kín thật sâu ở trong lòng không dám nói ra. Tôi sợ sau khi người hâm mộ của tôi biết được sẽ quay lưng với tôi. Nhưng đến hôm nay, tôi không thể không đem chuyện này công khai ra ngoài. Thật ra tôi là một người mẹ đơn thân, tôi có một cô con gái xinh đẹp đáng yêu. "Không khí dưới sân khấu như bị nổ tung. Có người dẫn đầu đặt câu hỏi, " xin hỏi, cha của đứa là ai? "Đây là chuyện mà bọn họ cực kỳ quan Uẩn lau mắt, " những năm gần đây, chuyện này hầu như đã trở thành tâm bệnh của tôi, cũng là cơn ác mộng của tôi, hành hạ tôi đến mức đêm nào cũng không thể chợp mắt. "Chử Đồng càng nghe càng cảm thấy có cái gì đó không được bình thường. Cô tiến sát lại bên cạnh Giản Trì Hoài, " Từ Uẩn này là ai vậy? "Giản Trì Hoài quay sang cô cười một tiếng, " chỉ là một diễn viên nhỏ, kỹ thuật diễn xuất cũng không tệ. "" nhưng mà câu chuyện xưa cũ này......"" suỵt, " Giản Trì Hoài cầm lên một viên kẹo ở trên bàn thả vào trong tay cô, " nghe chuyện xưa cũ cũng cần phải có kiên nhẫn. "Tiếng nói ở bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục. Từ Uẩn nói đến đây đã khóc đến mức nói không nên viên ở phía dưới sao có thể bỏ qua được, tranh nhau nhấn máy chụp loang loáng. Sau khi Từ Uẩn điều chỉnh lại tâm tình, lúc này mới lên tiếng, " khi đó, tôi và em họ của Phó Thời Thiêm yêu mến nhau, đương nhiên đó chỉ là tình yêu lén lút mà thôi. Tôi và anh ta đều không dám công khai ra ngoài. Chỉ là sau đó, tình cảm của chúng tôi càng ngày càng sâu đậm, cũng đã gặp cha mẹ hai bên, còn ấn định xong ngày kết hôn nữa. Tôi cứ một lòng cho rằng mình đã tìm được người đàn ông để có thể gửi gắm cả đời. Lòng tôi tràn đầy vui sướng. Không nghĩ rằng đó lại là một âm mưu. "Từ Uẩn dùng khăn giấy lau nước mắt, tâm tình bị ảnh hưởng nặng nề, khóc đến mức hai bả vai cũng đều run rẩy, " chỉ là tôi không nghĩ tới, người đàn ông tôi một lòng một dạ yêu thương, cư nhiên trong người lại có bệnh. Thật ra nếu anh ta đàng hoàng nói cho tôi biết rằng sau này chúng tôi không thể có con, tôi cũng vẫn có thể chấp nhận. Tôi cảm thấy chỉ cần hai chúng tôi yêu nhau, nhận nuôi một đứa con cũng không sao cả. Thế nhưng, nhà họ Phó lại không cho phép chuyện như vậy xảy ra, mà chuyện vô cùng khiến cho tôi khó có thể tiếp nhận chính là, bọn họ cư nhiên thay mận đổi đào...... Có lẽ, tôi dùng từ này để miêu tả sẽ không đủ chính xác, nhưng tin rằng mọi người đều có thể hiểu rõ ý tứ bên trong. Tôi và Phó Thời Thiêm từng có quan hệ xác thịt, hơn nữa, còn sinh ra một đứa con gái......"" ầm ĩ ——"Tất cả mọi người đang ngồi dưới khán đài chỉ biết nhìn nhau, thật lâu vẫn không thể tiêu hóa nổi khi nghe thấy scandal của nhà giàu Đồng không khỏi trợn to đôi mắt. Người phụ nữ này, mỗi một động tác đều dùng thân phận của Tống Duy để nói chuyện. Cô không khỏi nhìn về phía Giản Trì Hoài. Người đàn ông nhẹ nhún đầu vai, " tiếp tục nghe đi. "Từ Uẩn ấm ức mãi không thôi, nước mắt lau thế nào cũng không hết, " sau đó, trong lúc vô tình tôi biết được sự thật, nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Người của nhà họ Phó cưỡng ép bắt tôi phải sinh con. Tôi đã từng nghĩ rằng nếu tình cảm không có, vậy tôi nuôi dưỡng con gái một mình cũng được rồi. Thế nhưng bọn họ căn bản không để cho tôi được gặp mặt đứa bé một lần......"" nói cách khác, con gái của cô hiện bây giờ đang ở nhà họ Phó? "Ánh mắt Từ Uẩn mờ mịt, đau lòng muốn chết, cô nhìn chằm chằm về một phía gật đầu, " vâng. "" vậy hai ngày trước nhà họ Phó......"Nơi cổ họng Từ Uẩn nhẹ lăn, " đúng vậy, em họ của Phó Thời Thiêm hai ngày trước đã đi đăng ký kết hôn với người khác, tuyên bố với mọi người rằng giữa bọn họ có kết tinh của tình yêu. Bây giờ, con gái của tôi bị đưa vào nhà họ Phó, người phụ nữ kia cũng được bay lên đầu cành làm phượng hoàng. Mọi người đều nói, bởi vì cô ta ở bên ngoài sinh đứa bé, lúc này mới trói được người đàn ông kia. Thế nhưng lại không có ai biết được, đứa bé đó là của tôi, là của tôi và Phó Thời Thiêm! Bất quá, cũng coi như là máu mủ của nhà họ Phó, chỉ là con gái đáng thương của tôi......"Từ Uẩn nói đến đây, oà lên khóc thật lớn. Ngay cả Chử Đồng nghe vào tai cũng cảm thấy cô ta thê thảm vô cùng, thật đáng để thông phóng viên kia làm thế nào có thể bỏ qua được tin tức rung trời chuyển đất như vậy. Thật sự là quá chấn động rồi!Từ Uẩn vẫn còn đang khóc lóc kể lể, còn lấy ra một vài chứng cứ. Đương nhiên, những thứ này đều là do Giản Trì Hoài chuẩn bị sẵn từ kẹo mà Chử Đồng nắm trong tay cũng nóng lên. Giản Trì Hoài đặt ly trà xuống, liếc sang cô, " đi thôi? "" Giản Trì Hoài, bảo một người giả làm Tống Duy, như vậy có được không? "" có cái gì mà không được? Đây không phải là chuyện cũ. Trừ thân phận của nhân vật nữ chính ra, mỗi một lời nói của cô ta đều là sự thật. Đương nhiên...... Đứa bé mà nhà họ Phó công khai kia, thật ra là âm thầm nhận nuôi mang về. Chỉ là cơ hội này đối với anh mà nói, vừa khéo không quá sớm cũng không quá muộn, cứ như vậy đưa đến trước mặt anh. " Giản Trì Hoài nắm lấy tay Chử Đồng, " lúc Tống Duy tìm tới chúng ta, cách làm và thái độ của cô ta đều không khiến chi anh chán ghét. Vì thế, anh không lôi cô ta vào chuyện này. "" vậy...... Người kia thì phải làm sao đây? " Dù sao đây cũng là một scandal. Đối với một ngôi sao mà nói, chuyện như vậy không phải nếu có thể tránh thì nên tránh cho thật xa sao?" thứ mà mỗi người muốn theo đuổi đều không hề giống nhau. Cô ta đương nhiên phải lấy được thứ mà cô ta muốn thì mới chấp nhận quyết định rút lui mà không hề luyến tiếc. Em không cần phải suy tính quá nhiều. "Chử Đồng nhẹ gật đầu. Ở cách vách, Từ Uẩn vẫn còn đang quạt gió thổi lửa, thậm chí còn miêu tả cặn kẽ từng chi tiết một, khiến cho người ta vừa nghe một cái liền cảm thấy chân thật vô Trì Hoài đứng dậy đi ra ngoài. Chử Đồng đi theo bên cạnh anh. Bọn họ tránh né đám người đi tới bãi đậu xe. Chử Đồng kéo cánh tay của Giản Trì Hoài lại, " ông xã, tin tức chấn động như vậy, tại sao anh không để cho Dịch Lục Soát công bố ra ngoài đầu tiên chứ? "" quên mất cảnh ban nãy bị người ta vây quanh dồn ép rồi sao? Lần này, chúng ta nên ngây thơ một chút. Các hãng truyền thông khác càng mau lẹ hơn so với chúng ta, chúng ta mới càng có thể phủi tay sạch sẽ. Dịch Lục Soát mất đi một tin tức có một không hai cũng không chịu bao nhiêu thua thiệt, hiểu chưa? "Chử Đồng sờ sờ mũi của mình, " hiểu rồi. "Giản Trì Hoài giúp cô vuốt lại tóc, " hiểu được là tốt rồi. "Anh ôm cô đi về phía trước. Chử Đồng đi được hai bước, chợt dừng chân lại, " ai da, em quên mất, em có hẹn với Giang Giang cùng nhau ăn cơm tối rồi. Em ở lại đây chờ cô ấy vậy." hôm nay cô ấy nhận giải, công ty sẽ mở tiệc ăn mừng cho cô ấy. Lại nói, còn ai có thể quan trọng hơn anh chứ? "Chử Đồng nhón chân lên, tiến tới trước mặt anh. Nơi khóe miệng cong lên nét cười nhẹ nhàng, " vợ chồng già, mỗi ngày đều gặp mặt mà. "Giản Trì Hoài một phát nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo đi về phía trước, " ban nãy lúc bọn anh mới bước vào đã uống hai ly rượu. Lúc này đầu hơi choáng váng, sợ là không lái xe được. "Chử Đồng không nhịn được cười. Cho xin đi, ai mà không biết tửu lượng của anh rất tốt, làm gì chỉ với hai ly rượu mà đã có thể quật ngã được anh chứ?
Khoé miệng Bàng Tô cong lên, " ừ, cô nên gọi tên tôi đi, tôi không cảm thấy xa lạ đâu. "Cánh môi Giản Trì Hoài mím lại bật lên nét cười. Chử Đồng mời Bàng Tô dùng cơm. Sau khi ăn xong, Bàng Tô đi vào trong phòng khách, xem người giúp việc đút cho hai đứa bé Đồng đứng dậy, quay sang Giản Trì Hoài ở bên cạnh, " nhờ có anh nhắc khéo em, nếu không......"" cũng không phải chuyện gì to tát, tin rằng cô ấy sẽ không để ý đâu. "Chử Đồng cúi người xuống, tiến lại gần gương mặt đẹp trai của Giản Trì Hoài, " ừ nhỉ, sẽ không để ý đâu. "Giản Trì Hoài không nhịn được cười, " nếu em đang đi trên đường, bị một đứa bé gọi là dì, có tức giận không? "" không tức giận, gọi là dì cũng bình thường thôi mà. "" vậy gọi em là bác gái thì sao? "Chử Đồng cau mày lại, " em cũng không có già đến vậy chứ. "" em muốn gọi Bàng Tô là chị Bàng. Em cũng đã là mẹ trẻ con rồi, còn bị em gọi một tiếng chị. Chẳng phải em muốn bảo cô ấy già sao? "" em đâu có ý đó, " Chử Đồng nhéo một cái lên đầu vai Giản Trì Hoài, " anh cố ý bẻ cong suy nghĩ của em. "Ở cách đó không xa, Bàng Tô vừa ngẩng đầu lên, liền thấy đôi vợ chồng trẻ đang chụm đầu nói chuyện. Vú nuôi mời cô ta ngồi xuống ghế sa lon. Chử Đồng ngẩng đầu lên, " em qua đó ngồi với cô ấy một lát. "" đi đi. "Giản Trì Hoài đứng dậy, định đi lên lầu, chợt nhớ đến cuốn sách mình mang về vẫn còn để ở trong phòng khách. Anh nhấc bước chân lên đi về phía trước. Chử Đồng còn chưa ngồi xuống chỗ của mình, liền có điện thoại. Cô đứng dậy nhìn về phía Giản Trì Hoài, " em đi lên lầu gửi tài liệu, chủ biên gọi điện thúc giục đòi rồi. "" đi đi. " Giản Trì Hoài ngồi xuống, nghiêng người lấy cuốn sách trên bàn trà lật xem. Bàng Tô liếc nhìn, " anh là thầy giáo môn kinh tế học à? "Giản Trì Hoài nghiêng gương mặt tuấn tú cười một tiếng, " cũng không coi là vậy. "" vậy cuốn sách này của anh? "" tôi cái gì cũng hiểu một chút, nên cái gì cũng thích xem. "" vừa khéo, quyển sách này, tôi đã học thuộc lòng. "Giản Trì Hoài vốn đang vùi đầu vào quyển sách, tầm mắt lại nâng lên lần nữa, " học thuộc lòng? Cô học khoa kinh tế sao? "" cũng không phải, tôi chỉ muốn nâng cao chút kiến thức, cũng có đăng ký mấy ngành học. Có vài thứ tôi cũng không hiểu lắm đâu, nhưng trí nhớ của tôi khá tốt, xem vài lần liền thuộc ngay. "Loading..." thật ư? " Giản Trì Hoài không khỏi nhìn về phía cô ta, " có vài ngành học, đối với phụ nữ các cô mà nói, hẳn là rất khô khan. Dù có muốn học thuộc lòng, cũng phải có hứng thú với nó mới được. "" xem ra, anh hẳn là không tin, " Bàng Tô hơi tiến lại ngồi gần anh một chút, nhưng vẫn khống chế khoảng cách vừa phải, không để cho người khác cảm thấy đột ngột, " anh cứ tùy tiện lật ra một trang, xem thử tôi có thể đọc thuộc lòng hay không. "" được lắm. " Giản Trì Hoài lật quyển sách tới trang giữa, sau đó bắt đầu ra đề cho Tô suy nghĩ một chút, hầu như đọc rất lưu loát. Hơn mấy trăm chữ được cô học thuộc trơn tru vô cùng. Trong đó cũng không thiếu một vài thuật ngữ chuyên ngành khô khan. Sau khi cô ta đọc xong, hơi nghiêng đầu, " thế nào? "Khoé miệng Giản Trì Hoài nhẹ cong lên, nghiêng đầu về phía Bàng Tô, ánh mắt ôn hòa nhìn thẳng vào cô ta, ngoài miệng lại không chút nào ngần ngại, " Vậy cô trái lại nói thử xem, đoạn này có ý nghĩa gì? Nên làm thế nào để vận dụng vào thực tế? "Bàng Tô nhịn không được cười ra tiếng, " Vậy anh thật đúng là làm khó tôi rồi. Anh bảo tôi chép chính tả còn được. Nếu thật sự bắt tôi phải giải thích, còn không bằng lấy một quyển sách khác cho tôi học thuộc lòng nữa. "Giản Trì Hoài bật cười. Người đàn ông này, vẻ lạnh lùng nơi khoé mắt đã tản đi một chút. Khi anh cười lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng. Bàng Tô nhìn chằm chằm độ cong mà khóe miệng anh nhếch lên. Mê hoặc hấp dẫn đến thế, nếu gặp phải người phụ nữ có định lực không tốt, chỉ cần nhìn một cái là có thể bị anh câu mất hồn Đồng đi tới đầu cầu thang liền nghe thấy tiếng cười của hai người. Cô nhìn về phía khu nghỉ ngơi trong phòng khách, trong lòng đã có vài phần kinh mặt này, chỉ khi Giản Trì Hoài ở trước mặt cô mới có thể biểu lộ ra. Trước đó, bất kể là Giang Ý Duy hay là Lâu Mộc Ngôn, về sau lại có Trần Lộ, đã từng có kẻ nào có thể làm Giản Trì Hoài thoải mái mở rộng cửa lòng, cho dù là thật lòng cười một tiếng chưa?Cô nhẹ mím khóe miệng, bước nhanh đi tới, " Trò chuyện gì thế? Vui vẻ như vậy? "Giản Trì Hoài gấp lại quyển sách trên tay, " nói về chuyện học thuộc lòng như thế nào. "" Học thuộc lòng? " Chử Đồng ngồi xuống bên cạnh anh, " Ai học thuộc lòng? "" tôi. " Bàng Tô trả lời, nơi khóe miệng vẫn còn giữ lại nét cười ban nãy, " tôi ngay từ nhỏ đã thích học thuộc lòng. "" thật hay giả vậy? " Chử Đồng vừa nghe được ba chữ này, đầu liền bị đau, " hồi tiểu học ông thầy dạy Văn của tôi rất biến thái. Một quyển sách mà bắt chúng tôi học thuộc lòng từ đầu đến cuối. Ngay cả cảm nghĩ sau giờ học mỗi tuần đều phải học thuộc. Người học thuộc hết đầu tiên, đi học có thể ra sân trường vui chơi. Học không thuộc liền bị nhốt lại trong phòng học. Khi đó, tiết thể dục, tiết mỹ thuật, tiết âm nhạc, tất cả đều do một mình ông ấy dạy. Khả năng của tôi về chuyện đó chịu chết không học thuộc nổi. Vì vậy trong suốt tuổi thơ của tôi á, căn bản không hề được trải qua rèn dũa những môn học nghệ thuật mà mình yêu thích. Ngày nào cũng bị nhốt trong phòng học hết. "" đầu gỗ. " Giản Trì Hoài nói." anh mới là đầu gỗ ấy. "Bàng Tô ngồi trên ghế sa lon rộng rãi. Sau giờ ngọ, ánh mặt trời vàng rực ấm áp, rơi trên đầu vai của cô ta, cả người hiện ra một dáng vẻ biếng nhác. Cô ta đem tóc vén ra sau tai. Giản Trì Hoài buông chân dài xuống, " hai người trò chuyện đi, anh đi lên lầu. "Bàng Tô một hơi nói liên tục. Cùng Giản Trì Hoài nói chuyện phiếm, cô ta cảm thấy rất thoải mái, vì vậy cũng không muốn anh cứ như thế mà rời đi. " đúng rồi, giáo sư Giản dạy ở đâu vậy? "" Thành Đại. " Chử Đồng thay anh trả lời." oh, " Bàng Tô gật gật đầu, " trước đây tôi cũng có cầm tài liệu của Thành Đại, vẫn muốn đăng ký mấy khoá học. "" lúc tôi đang mang thai, cũng từng đi học ở Thành Đại đấy. Bất quá......" Chử Đồng dừng lại một chút, khóe miệng nhẹ vén lên một độ cong dịu dàng, " khoá học đó rất khô khan, nhàm chán. Cô ngàn vạn lần đừng có tới nha. "Giản Trì Hoài hướng cô chỉ xuống. Chử Đồng một phát nắm chặt ngón tay của người đàn ông, " làm gì vậy, không để cho em nói ra sự thật sao? "Giản Trì Hoài rút tay về, xoay người đi lên Đồng ngồi khoanh hai chân, ánh mắt nhìn về phía Bàng Tô. Bàng Tô đã sớm đem tầm mắt rơi về nơi khác. Thái độ của cô ta dịu dàng nhã nhặn một cách tự nhiên, nhìn vào khiến cho người ta có một cảm giác rất là thoải Phó Thời Thiêm về đến nhà, vừa khéo Tống Duy đang ngồi trước bàn ăn cơm. Cô ăn chẳng khác nào đang nhai bã mía, khi nghe thấy tiếng bước chân không khỏi ngẩng đầu Thời Thiêm đổi giày, chậm chạp từng bước đi tới. Tóc của anh không dài, vì vậy căn bản không có cái gì có thể che đậy được. Tống Duy nâng tầm mắt lên. Cho đến sau khi Phó Thời Thiêm tiến đến gần, ánh mắt cô nhìn chăm chú vào cục u nhô ra trên trán của môi cô nhẹ cong lên, " đây là tạo hình mới à? Thật là đẹp mắt. "Phó Thời Thiêm ngồi xuống đối diện Tống Duy. Người giúp việc vội vàng chạy tới, " Phó tiên sinh, ngài ăn rồi sao? "" chưa. "" tôi liền đi bới cơm. "Hai tay Phó Thời Thiêm bỏ lên bàn. Tống Duy nhìn chằm chằm vào trán của anh, " anh đã soi gương chưa vậy? "" cô không nói không ai bảo cô câm đâu. "Tống Duy cầm đũa đâm mấy cái vào trong chén, " tôi bị giam ở đây, vốn cũng chẳng có ai nói chuyện với tôi. Anh cũng không cần phải hẹp hòi như vậy. "Người giúp việc đi bới cơm cho Phó Thời Thiêm, rất nhanh đã bước ra. Người đàn ông cầm đũa lên. Tống Duy chỉ chỉ mấy món ăn trước mặt, " những món này tôi đã ăn rồi. Anh không cảm thấy bẩn sao? "Tay trái Phó Thời Thiêm bưng chén, tay phải cầm đũa chưa có vươn ra. Tống Duy cắn cắn đầu đũa, sau đó đem đôi đũa nhúng vào trong bát canh, khuấy đều qua lại mấy cái, " canh hầm ngó sen này uống ngon thật. Anh có muốn thử một chút không? "Phó Thời Thiêm rõ ràng tỏ ra ghê tởm, " cô muốn chết phải không? "" đâu có, tôi ăn cơm một mình, chẳng lẽ gắp thức ăn còn phải đổi đôi đũa khác sao? "Phó Thời Thiêm nắm chặt đôi đũa trong tay. Tống Duy không sợ anh chút nào. Mỗi một đĩa thức ăn cô đều đâm vào mấy cái, bất chợt cảm thấy khẩu vị tốt vô cùng, một lát đã ăn được không ít thức mắt Phó Thời Thiêm rét lạnh. Người giúp việc đứng bên cạnh cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, " Phó tiên sinh, nếu không, tôi chuẩn bị cho ngài thêm một phần nhé? "Người đàn ông nhẹ lắc đầu, " cô đi xuống đi. "Tống Duy ăn không ít thức ăn, bụng cũng dần dần no nê. Cô đặt đũa xuống, hai tay xếp lại đặt trên bàn ăn, sau đó cười híp mắt với Phó Thời Thiêm, " tại sao không ăn vậy? Chẳng phải buổi trưa vẫn chưa ăn cơm sao? "Người đàn ông liếc nhìn cô rồi đem đũa thả vào trong miệng, sau đó nheo mắt lại, càn rỡ mà khinh thường nhẹ nhấp môi, lại thả đũa vào trong bát Duy nhìn chằm chằm sự khác thường trong động tác của anh, trong nháy mắt liền cảm thấy nổi lên một dự cảm xấu. Cô đẩy cái chén bên tay ra định đứng dậy, lại nhìn thấy Phó Thời Thiêm trước một bước đi tới trước mặt cô. Anh một phát đè lại bả vai của cô, bắt cô ngồi xuống ghế lần nữa. Một cái chân thon dài giẫm lên ghế, chặn lại nửa người trên đang giãy dụa của cô. Tống Duy nâng cao tầm mắt nhìn lên anh, " anh muốn làm gì? "" ăn vội vã như vậy, nên uống hớp canh mới tốt. "Tống Duy nhíu chặt chân mày, " anh bớt ghê tởm đi. "" ghê tởm? Chỗ nào ghê tởm? "Tống Duy kéo tay của anh ra, nhưng bàn tay Phó Thời Thiêm lại dùng sức nắm chặt bả vai của cô. Anh vươn người ra cầm lấy muỗng canh trên bàn, múc một muỗng rồi đưa về phía Tống Duy. Cô cắn chặt hàm răng. Một tay Phó Thời Thiêm giữ chặt cằm của cô, " há miệng ra. "" không phải anh muốn để cho tôi ói ra đầy người anh đấy chứ. " Miệng cô khẽ hé ra, miễn cưỡng lên tiếng." tôi không sợ, nào, tôi đút cho cô. "Bàn tay Phó Thời Thiêm càng dùng sức. Tống Duy đã hết chịu nổi, cảm giác cằm mình sắp bị anh bóp vỡ ra tới nơi. Cô quật cường trợn to đôi mắt. Muỗng canh đã đưa tới sát miệng cô, cố gắng cạy môi ra để đổ vào trong. Cô trợn mắt nhìn lên trần nhà. Trong lòng Phó Thời Thiêm vốn đã bốc lửa, " mở ra. "Tống Duy cứng rắn cắn răng ngậm chặt miệng. Hai ngón tay người đàn ông dùng sức, cô đau đến mức buông lỏng miệng. Người đàn ông đem cái muỗng nhét vào trong miệng cô. Nước canh ấm áp chảy vào nơi cổ họng. Tống Duy chợt nhớ đến động tác mới vừa rồi của Phó Thời Thiêm, ghê tởm đến mức cư nhiên thật sự muốn nôn Thời Thiêm giữ chặt cằm của cô, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nâng lên cao, " nuốt xuống. "Đầu cô dùng sức lắc qua lắc lại. Phó Thời Thiêm vứt muỗng xuống, hai tay bưng lấy khuôn mặt của cô, " đối nghịch với tôi rất vui có phải không? Nuốt xuống. "Tống Duy hung hăng trừng mắt với anh. Phó Thời Thiêm bị kích thích như vậy, cư nhiên cúi người xuống tiến đến gần cánh môi của cô......Loại xúc giác đó thật mềm mại, chỉ là Phó Thời Thiêm không hề tinh tế thưởng thức. Anh há mồm dùng sức cắn lên môi. Tống Duy đau đến mức kêu to lên, nước canh trong miệng cũng theo đó mà nuốt xuống. Cô lại còn bị sặc, bất chợt đẩy ngực Phó Thời Thiêm ra, hai tay che miệng lại, sau khi quay người sang một bên, vừa ho khan vừa nôn oẹ một tay Phó Thời Thiêm chống ở bên người, cái mông nhẹ dựa vào bàn ăn, hai tay anh giơ lên rồi khoanh lại trước ngực, cười lên một cách kỳ quái, " mùi vị thế nào? "Tống Duy ho khan đến mức hít thở không kịp, lời cũng nói không ra nổi, chỉ có thể dùng đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thời Thiêm quét mắt về phía cô, " thật là mất hứng! "Cô rút khăn giấy ở bên cạnh ra, lau chùi khóe miệng, " vị không tệ, còn có mùi của cầm thú nữa. "Lúc mở miệng ra nói chuyện, tại sao đôi môi lại đau như vậy? Tống Duy giơ tay lên sờ sờ cánh môi, lại có Thời Thiêm hừ nhẹ, nhấc chân lên đi về phía trước hai bước. Người giúp việc ở phòng bếp đang bận rộn dọn dẹp. Người đàn ông bước tới nói, " nấu cho tôi hai món đi, tôi ăn đại một ít. Lát nữa mang đến phòng của tôi. "" dạ. "Bàn tay Tống Duy còn đang che miệng. Phó Thời Thiêm đi tới đầu cầu thang, bất chợt quay ngược trở lại nói với cô, " cô, đi theo tôi lên lầu. "Ánh mắt Tống Duy liếc nhìn về phía cửa chính đang mở ra một cánh. Phó Thời Thiêm lập tức nhìn thấu được suy nghĩ của cô, " vô dụng, coi như bây giờ có để cho cô chạy, cô cũng không ra được đâu. "Cô đứng dậy, lướt qua Phó Thời Thiêm đi lên Thời Thiêm đi tới lầu trên, thấy Tống Duy định vào phòng, anh khẽ cau mày lại, cùng lúc đó cục u trên trán liền đau dữ dội. Phó Thời Thiêm giơ tay lên che trán, " cô, tới đây với tôi. "Đôi môi Tống Duy cũng đang bị đau, thấy dáng vẻ của Phó Thời Thiêm không khỏi giễu cợt, " có phải bản thân anh cảm thấy khó chịu, vì vậy muốn kéo người khác xuống nước theo không? "" cái này mà không chịu nổi? " Phó Thời Thiêm đi thẳng về phía trước, đi được hai bước, quay lại thấy cô vẫn đứng bất động ở sau lưng, " cô không tới đây, được lắm, tôi tới phòng cô. "Tống Duy nhấc chân lên, bước tới cùng với tới phòng làm việc của Phó Thời Thiêm, người đàn ông đi tới bên cửa sổ, đem mành kéo lên rồi thả rèm che nắng xuống. Trong phòng lập tức tối sầm lại. Anh mở đèn lên, tạo ra một thế giới tối tăm mờ Thời Thiêm tiến lên mấy bước về phía Tống Duy, ấn bả vai của cô, bắt cô ngồi xuống ghế sa Duy hướng bốn phía liếc nhìn, đôi môi đau rát. Phó Thời Thiêm cúi người xuống, hai tay chống ở hai bên người cô. Động tác này, trước đó anh đã làm đối với Chử Đồng. Thật ra Phó Thời Thiêm là một kẻ cực kỳ tự luyến. Cũng không thể trách anh được, dù sao với điều kiện này, người đàn ông này, ngay từ bé đã được phụ nữ yêu chiều ra thành như bây giờ. Thế nhưng lần lượt đối với từng chiêu lớn của anh, Chử Đồng đều không có phản ứng, đây là tại sao?Thật sự chẳng lẽ bởi vì Chử Đồng đã có một cực phẩm như Giản Trì Hoài, vì vậy nên cũng chẳng lạ lùng gì?Nếu vậy, đổi người khác thử xem sao?Phó Thời Thiêm nhìn chằm chằm vào Tống Duy ở trước mặt. Tống Duy nâng tầm mắt, nhìn lên trán của anh, " anh đừng mong tôi sẽ xử lý vết thương cho anh. Tôi không phải là y tá, tôi không biết làm. "" coi như cô có muốn, tôi cũng sẽ không để cho cô làm đâu, " Phó Thời Thiêm cúi người xuống, ánh mắt khóa chặt trên mặt của Tống Duy, " nhìn tôi. "" làm gì? "" giữa chúng ta, cũng coi là từng có quan hệ thân mật nhất. Cô đối với tôi cũng chẳng xa lạ......"Tống Duy ngay cả ánh mắt cũng thay đổi rõ ràng, mặt mũi cô đầy vẻ nghiêm túc, ánh mắt rét lạnh, " Phó Thời Thiêm, anh muốn nói gì? "" dựa theo lý thuyết thân mật nhất mà nói, tôi và cô có xảy ra quan hệ mới biết nhau, cô nói tôi......"Bàn tay Tống Duy đang xuôi ở bên người bất chợt nắm chặt lại. Phó Thời Thiêm mặc dù bao vây cô, nhưng lại không đè lên hai tay. Động tác của cô mau lẹ nâng cánh tay lên, nắm chặt thành quả đấm đánh thẳng vào trán của anh, hơn nữa còn vừa vặn trúng vào cục u đang sưng to của Thời Thiêm đau đến mức nổ đom đóm mắt, lúc này lập tức lui ra, cúi người xanh trên huyệt thái dương giật giật. Tống Duy đứng dậy, mới vừa lướt qua bên người anh định rời đi, lại bị một bàn tay kéo lại vải áo nơi đầu vai. Cô giãy dụa, người đàn ông bất chợt dùng sức một cái. Tống Duy chỉ cảm thấy toàn bộ bả vai lành lạnh. Cúi đầu nhìn lại, áo đã bị anh kéo xuống đến ngực, ngay cả áo lót cũng bị anh kéo tuột ra.
hôn nhân bí mật quyển 3